Điệu Valse Của Những Kẻ Cặn Bã

Chương 61: Phiên Ngoại – Tô Như Xuân và Hàn Nhược (1)




1. Ngốc.
“Sao lại tha thứ cho cậu ta dễ dàng như vậy? Lúc nào cũng tha thứ tha thứ tha thứ, thầy Tô, giới hạn của thầy nằm ở đâu?”
Mỗi ngày, từ ba giờ đến ba rưỡi là thời gian trà chiều, các bác sĩ y tá ngồi liếc mắt đưa tình tán gẫu với nhau trong căn phòng khoa sạch sẽ, Triệu Mai nhớn nhác lôi kéo Tô Như Xuân ra ngoài ban công nhỏ giọng mắng.
“Triệu Mai, em nói chuyện vẫn luôn rào trước đón sau như vậy sao, có đôi khi lời nói có thể làm tổn thương người khác đấy.” Tô Như Xuân chậm rãi nói, mi dài hơi rũ xuống, giấu đi con ngươi đen đặc.
Triệu Mai khoanh tay, không cho là đúng, “Tổn thương người khác á, em có thể làm tổn thương anh mới là lạ! Người như anh đã sớm luyện đến độ chai lì rồi.”
Tô Như Xuân hỏi ngược lại, “Nếu trong mắt em anh đã là mình đồng da sắt, vậy còn quan tâm làm cái gì?”
Triệu Mai dậm chân một cái, “Em không nói lại anh, đúng là mắt em mù rồi nên mới đi quan tâm đến anh.
Khóe môi Tô Như Xuân như có ý cười nhàn nhạt.
“Nếu là em, em sẽ làm thế nào?”
“Đương nhiên sẽ không tha thứ cho cậu ta, chí ít là không thể dễ dàng tha thứ như vậy.” Triệu Mai suy nghĩ một chút, cười nói, “Người đàn ông của em, đương nhiên phải toàn tâm toàn ý dành cho em, luôn miệng nói yêu em, nếu như hôm nay anh ta qua lại với người này, ngày mai có con với người kia, thì ai có thể vui vẻ chấp nhận, dễ dàng khoan dung được?”
“So?” (Cho nên?)
“Cho nên em muốn người đó phải nếm đủ vị cay đắng, van xin em quay trở lại, muốn người đó biết đau khổ thất vọng sẽ như thế nào, muốn người đó phải thấp thỏm lo lắng không biết liệu em có tha thứ cho người đó hay không.”
Ánh mắt Tô Như Xuân trở nên thâm sâu, đột nhiên anh đổi trọng tâm câu chuyện, “Hàn Nhược có tốt không?”
“Hử?”
Anh hỏi lại một lần nữa, “Hàn Nhược có tốt không?”
Triệu Mai lầm bầm hai tiếng, “Tàm tạm.”
“Tàm tạm là sao, em còn thích cậu ấy như vậy?” Tô Như Xuân nhếch mi.
Triệu Mai đỏ mặt, “Ai thích cậu ta, người em là thích anh.”
Tô Như Xuân lắc đầu, “May là với ai em cũng chỉ thích. Thích một người rất dễ, một nụ cười, một ánh mắt cũng có thể khiến người ta thích được.”
“Vậy anh đối với cậu ta là như nào?”
Ánh mắt Tô Như Xuân trở nên thâm sâu khó dò, Triệu Mai chăm chú nhìn ánh mắt anh, mê luyến không thôi.
“Em trả lời câu hỏi của anh đi đã, Hàn Nhược thế nào?”
Triệu Mai có chút không cam lòng mà nói, “Cậu ta tốt.”
Có người công tử đào hoa, như lo mài giũa đặng mà lập thân, dùi mài dốc chí chuyên cần.
Cho nên, một khi đã thấy, thì rất khó có thể quên.
Thấy cậu ấy may mắn được nhiều người thích, thấy cậu ấy không tự chủ mà hấp dẫn ánh nhìn xung quanh, sẽ không cầm lòng được mà thấy quan tâm oán giận.
Ánh mắt Tô Như Xuân lộ ra vài tia tính toán, ngón tay lướt qua túi áo blouse, bình thản nói, “Vậy là được rồi, người tốt như vậy, anh ngốc đi một chút, sẽ giữ được người ấy bên mình, anh tha thứ cho cậu ấy, có thể khiến cậu ấy áy náy mà không dám rời xa anh, vậy không tốt sao?”
Triệu Mai ngây người hoàn toàn.
2. Thế giới hai người.
Mùa xuân thứ hai của Tô Lập tới, trước khi kết hôn, Tô Lập tới tìm Tô Như Xuân, muốn cùng gặp mặt.
Lúc anh đến, Tô Lập đã đợi một lúc lâu, thấy Tô Như Xuân tới, ánh mắt Tô Lập hơi bất động, nhưng có thể nhìn thấy rõ tia mừng vui ở trong đó.
“Con đến rồi.”
“Con đến rồi, thưa ba.”
Người Tô Lập khẽ rung lên, ông nắm chặt lấy tay con trai, im lặng một lúc lâu.
Thời gian như lắng lại, hai cha con cảm nhận tình thân ấm áp qua đôi bàn tay nắm chặt.
Đúng là máu mủ thân tình.
“Sao đột nhiên ba lại quyết định kết hôn?” Anh hỏi, Tô Lập là một người rất có phong thái, đã ngoài bốn mươi nhưng không hề mập ra, tuy làm nghề nghiên cứu nhưng cũng không khép mình, mỗi cử chỉ đều toát lên phong độ của người có học thức, còn có vẻ thành thục nhìn xa trông rộng của người từng kinh qua sóng to gió lớn.
Ngay từ ngày anh còn nhỏ, đã có rất nhiều người phụ nữ luôn lấy lòng anh.
Âu cũng là mong Tô Lập để ý tới.
Tô Lập và Đỗ Lệ Nhã, hai người một già một trẻ, đứng trên lập trường của Tô Lập, đoạn hôn nhân này khiến ông khó tránh khỏi cảnh khó xử.
“Lúc đầu ba chỉ nghĩ cô bé kia thông minh, hoạt bát đáng yêu, nhưng không ngờ thời gian trôi qua, cô bé kia lại có thể khiến ba động lòng. Quãng đời còn lại, chắc ba không gặp được người thứ hai.”
“Đây là cái người ta gọi là “hữu duyên” sao?”
“Không sai, đây chính là duyên phận.”
Tô Như Xuân than nhẹ, “Thật giống con và Hàn Nhược.”
Tô Lập trầm mặc một lúc lâu, khẽ nói, “Thằng bé kia, ba mạo muội tới gặp một lần. Nó là một đứa trẻ tốt, không lỗ mãng như người cùng tuổi mà lễ độ ổn trọng, quan trọng nhất là nó thành tâm thành ý với con.”
“Em ấy cũng là từng trải nên mới có thể ổn trọng như ngày hôm nay, người ta nhìn vào không biết tính em ấy trẻ con đến thế nào. Trước đây em ấy rất ngông, hoàn toàn không cùng một thế giới với con.”
“Lúc Tiểu Nhã và ba mới ở chung, hai bên cũng thường lời ra tiếng vào vì vài chuyện nhỏ, cô ấy có chứng ám ảnh cưỡng chế, kem đánh răng bắt buộc phải bóp từ dưới lên, ba thường bóp từ trên trước, cô ấy nhìn thấy liền gắt gỏng, nhưng bây giờ ba cũng quen rồi.”
Tô Lập nói tiếp, “Củi gạo dầu muối, trên đời đâu phải ai cũng trời sinh một đôi, yêu nhau bên nhau, đều phải chiếu cố thỏa hiệp lẫn nhau mới lâu bền được.”
Trước mặt cha, ánh mắt Tô Như Xuân luôn trầm tĩnh nay đột nhiên trở nên mơ màng.
“Sau khi Hàn Nhược chọn lễ phục cưới cho Đỗ Lệ Nhã xong, ba có cùng thằng bé nói mấy câu. Ba già rồi, lo lắng nhiều. Ba hỏi nó, cháu và Như Xuân có vẻ như không cùng một thế giới, không biết liệu có thể bên nhau được bao lâu, con biết thằng bé trả lời thế nào không?”
Tô Như Xuân nắm chặt cốc thủy tinh trong tay.
“Nó nói, nào có hai thế giới gì đâu, cháu và Như Xuân cùng sống dưới một bầu trời, chân cùng chạm một đất.”
Tô Như Xuân uống cạn nước chanh trong ly thủy tinh.
Phải vậy mới có thể làm dịu đi sóng lửa dâng như thủy triều trong lòng anh lúc này.
3. Hai công trong quán rượu.
Tô Như Xuân thấy tò mò, bên người học đệ của mình có biết bao cô gái đẹp tựa hoa, nhưng tại sao cậu ấy lại nhớ mãi không quên cái tên “Đại đầu” trong miệng Hàn Nhược.
“Hai người quen nhau từ khi nào?”
“Từ hồi nhỏ.”
Tô Như Xuân hơi kinh ngạc, “Từ hồi nhỏ? Hồi nhỏ cậu ta như thế nào mà có thể khiến cậu động tâm được?”
“Cậu ấy à,” Đôi mắt đen láy của Nghê Hiển Hách trở nên thâm sâu, “Là một đứa đáng ghét, từ nhỏ đã phiền muốn chết. Thoạt nhìn đen thui bẩn bẩn, lại ngốc không để đâu cho hết, lên tiểu học rồi mà tên mình thế nào cũng không biết viết.”
Tô Như Xuân thử tưởng tượng một chút, không biết vì sao trong đầu lại hiện lên mấy cậu nhóc cái bang trong phim kiếm hiệp.
“Vậy là hai người quen nhau từ khi còn bé sao?”
Cuộc đời dong dài, gặp được người mình yêu, cùng người ấy từ từ trưởng thành, từ thiếu niên, thanh niên, cho đến trung niên, lão niên.. là chuyện đáng ước ao cỡ nào. Anh chợt nhớ đến một câu hát, ‘điều lãng mạn nhất anh từng nghĩ đến, chính là cùng em từ từ già đi.’
“Vốn là em chẳng để ý đến cậu ấy đâu, ai ngờ cậu ấy đánh em một trận, từ nhỏ mẹ đã dạy quân tử động khẩu không động thủ, cả đời này em chỉ đánh nhau một lần, chính là với cậu ấy. Đến giờ dưới cằm em vẫn còn một vết sẹo, là do cậu ấy cắn.”
“Sau đó thì sao?”
“Lên cấp hai, ai ngờ cậu ấy học giỏi rồi, nhà còn giàu nữa, chẳng biết từ lúc nào hai đứa vô thức so đo nhau..”
Nghê Hiển Hách rơi vào hồi ức, chuyện như vậy trong đời hắn cũng không có nhiều, tiểu công tử Nghê là một người rất coi trọng chất lượng cuộc sống, coi trọng tất cả những gì tốt đẹp và hoàn hảo, chuyện khiến hắn phải quấn quít so đo thật sự không nhiều.
Nghê Hiển Hách nói tiếp: “Từ nhỏ cậu ấy đã rất đen, sau này mới trắng hơn một chút, trở thành nâu lúa mạch, mắt một mí nhưng rất to, mắt đen láy mà trong suốt.”
“Cậu thích cậu ấy vì đôi mắt?” Tô Như Xuân dựa lưng vào quầy bar, ánh mắt có chút mê man.
“Sao có thể?” Nghê Hiển Hách vô thức phản bác.
“Vậy thì sao?” Tô Như Xuân muốn tìm một đáp án, thậm chí đáp án này có thể không liên quan gì đến câu trả lời của Nghê Hiển Hách.
Nghê Hiển Hách suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ do em chưa từng thấy ai đáng ghét như vậy, rất rất đáng ghét. Giống như một đứa nhóc mới học đi, nó muốn ra khỏi phòng, nhưng nhất định phải với lên cái nắm cửa ở trên cao mới ra được, Lâm Lập An với em mà nói cũng giống như cánh cửa kia, bất kể em có muốn đi đâu, thì cũng phải nghĩ đến cái cửa kia trước tiên, rằng liệu nó có cản lối mình hay không.”
Hắn lấy ví dụ chẳng ra gì, nhưng Tô Như Xuân có thể hiểu, giống như người kia, biết rõ em ấy kiêu ngạo, tự do vô pháp rằng buộc, rõ ràng là kiểu người không an phận được, nhưng em ấy như vòng xoáy cuốn anh vào sâu trong đó, không thể kiềm chế được.
Nhưng mà cậu học đệ của anh cũng thật M, tự nhiên tìm cho mình một người ‘đáng ghét’, như một cánh cửa cản lối bản thân.
Hai người kề vai, vô thức nhớ đến cái kẻ đã đoạt lấy trái tim họ.
4.
Một đêm nọ, lại một lần giật mình tỉnh giấc trong mộng cũ, cả người ướt mồ hôi lạnh.
Gương mặt mẹ tái nhợt ẩn hiện trước mắt.
Tô Như Xuân vô thức nắm chặt chăn.
Bên cạnh có tiếng trở mình rất nhẹ.
Hàn Nhược ngủ bên cạnh, ánh trăng chiếu lên sườn mặt thanh tú, lộ ra vẻ ôn nhu trong trẻo.
Em ấy vẫn đang ngủ, nhưng vô thức trở mình, nắm chặt lấy cánh tay anh.
Tim Tô Như Xuân khẽ rung lên.
Hàn Nhược khi làm việc rất chuyên chú, lúc đầu thầy hướng dẫn lý luận kinh tế học chỉ yêu cầu làm mấy đề tài học thuật mô phỏng đơn giản thôi, nhưng em ấy viết hẳn mail gửi giáo sư kinh tế học nổi tiếng thế giới để hiểu rõ về đề tài.
Luận văn tốt nghiệp thạc sĩ mà trình độ tương đương luận văn tiến sĩ, thật khiến anh thương yêu không ngớt.
Lúc này đây nhìn em ấy ngủ, cảm thấy cơn ác mộng kia như đã biến mất.
Anh khẽ ôm chặt lấy em ấy.
5.
Tống Vũ Lộ.
Tô Như Xuân chẳng còn nhớ rõ lần đầu tiên mình nghe thấy cái tên này là khi nào.
Đại khái là ngày hôm ấy Triệu Mai tìm tới chỗ anh oán giận, nói cô bé này sao mà nội tâm âm u, thích gây khó dễ cho người khác.
Thật ra bản thân Triệu Mai được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách như tiểu thư, khó tránh khỏi việc để bụng người ta không thân thiện với mình.
Nhưng anh chỉ cười cười, nghe Triệu Mai oán giận về người kia nửa ngày trời.
Mãi cho đến một ngày, một cô gái đi tới trước mặt anh, lúc cô cúi đầu, chỉ thấy chiếc kẹp tóc hình hoa màu hồng cánh sen.
Cô nói, “Bác sĩ Phương ở khoa ngoại đang nỗ lực cố gắng, anh ấy biết anh là bác sĩ phẫu thuật ưu tú nhất nên muốn cùng anh tranh vị trí phó chủ nhiệm vào năm sau.”
Anh nhíu mày.
Cô bé thực tập sinh của bác sỹ Phương này, sao lại không biết cách đối nhân xử thế, không biết nặng nhẹ như vậy chứ.
Anh không dám nói mình không muốn vị trí kia, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc anh đồng tình với cách nói về thầy của mình trước mặt bác sỹ khác của cô ta.
Sự trầm mặc của anh bị Tống Vũ Lộ cho rằng là ngầm đồng ý.
Cứ như vậy hết lần này đến lần khác, lần sau còn ‘ghê gớm’ hơn lần trước.
Anh không rõ mình đã ‘vô tình gặp được’ Tống Vũ Lộ bao nhiêu lần.
Tống Vũ Lộ kéo anh qua hành lang, vào thang máy.
Trong thang máy đều là bệnh nhân, hai người chen một chỗ ở cửa thang máy, ngực người này dán lưng người kia.
Anh cảm nhận được bộ ngực mềm nhũn kia đang cọ cọ vào người mình.
Không khỏi cảm thấy chán ghét.
Thang máy vừa mở cửa, anh liền đẩy cô ta ra, đi vào phòng vệ sinh.
Anh lấy chiếc ví trong túi mình, móc một bức ảnh được kẹp sâu trong đó ra.
Hai người con trai mặc quần áo giống nhau như đúc, đều là âu phục đen áo sơ mi trắng, thắt cà vạt lụa tơ tằm, ánh mắt ai nấy đều rạng rỡ ý cười.
Đây là ảnh chụp trong hôn lễ của Đỗ Lệ Nhã.
Anh cất ở nơi sâu nhất trong ví tiền.
Trước khi ra khỏi buồng vệ sinh, anh lén hôn lên tấm ảnh, sau đó bỏ vào vị trí cũ.
Chỉ có cậu ấy mới có thể khiến lòng an yên trở lại.
6.
Gần đây có một chuyện lớn, ấy là Đại đầu và cái tên Nghê Hiển Hách kia lại quay về với nhau rồi. Bởi Nghê Hiển Hách từng điên cuồng uy hiếp tôi nên chút hảo cảm ít ỏi của tôi dành cho hắn đã tan như bong bóng xà phòng.
Chỉ hận không thể xách tai Đại đầu rồi quăng thẳng tên ngố ấy đến Siberia.
Đỡ cho cậu ta không có cốt khí quay về, làm mất mặt tôi.
Thật hiếm khi Đại đầu nghiêm túc nói: “Cậu không rõ.”
Tôi nói: “Trước kia lúc lão già nhà hắn muốn chỉnh công ty nhà cậu, còn lấy gia đình ra để uy hiếp cậu, tên khốn ấy làm gì? Tên ấy lập tức vâng lời chia tay cậu mà đồng ý kết hôn, cậu thì chỉ có thể chạy trốn, xem đi, hắn coi cậu là cái gì? Nếu cậu không thích tìm con gái thì có thể tìm đàn ông, khẳng định có khối người tốt đẹp hơn tên ấy.”
Tôi và Đại đầu cứ lớn tiếng qua lại một hồi, khiến không ít ánh mắt nhìn qua bên đây.
Đại đầu không đếm xỉa đến sự phẫn nộ của tôi mà bảo, “Nói cậu không hiểu.”
“Giờ thân phận của hắn rất bấp bênh.” Tôi cảm thán một câu, cố thấp giọng lại, “Mấy tối trước đường Trường An bị phong tỏa, nói cái gì mà phe cánh đảng gây chuyện, cậu dám nói không có phần của tên ấy? Đừng nghĩ người về an toàn thi tất cả đều có thể đảm bảo, hiện tại quan hệ trong tay hắn, tiền trong tay hắn, hắn dám động tới không? Cậu ở với hắn liệu yên ổn được mấy ngày?”
Đại đầu uống một hớp rượu, “Hai chúng tôi như vậy nhiều năm, đã sớm quen rồi.”
“Vậy bỏ thói quen xấu đó đi.”
Đại đầu khẽ cười một tiếng, “Nói thì hay lắm nhỉ, thế bây giờ tôi bảo cậu bỏ Tô Như Xuân, tìm một cô gái tốt để kết hôn, như vậy cả nhà đều vui vẻ, cậu có đồng ý không?”
Tôi nghẹn lời, một lát sau mới có thể nói, “Không giống nhau. Tô Như Xuân không có lỗi với tôi, ngược lại tôi nợ anh ấy rất nhiều. Nhưng Nghê Hiển Hách thì khác, bối cảnh của hắn phức tạp, tâm tư lại quá nhiều, có phải phòng khám nha khoa kia đã sớm bị hắn bỏ bê không?”
“Bỏ gì thì bỏ, nhưng nghề nghiệp nghiêm túc, đương nhiên phải giữ lại.”
“Vậy nghĩa là còn có nghề nghiệp không nghiêm túc?” Tôi tìm ra khe hở trong lời nói của cậu ấy.
Đại đầu không nói gì.
Tôi cũng không có hứng thú tiếp tục hỏi thăm, chỉ hỏi, “Vậy cậu định làm thế nào? Vạn nhất tên ấy gặp vấn đề chính trị gì đó rồi lại muốn buông tay cậu mà hỏi cưới người khác, hoặc không cẩn thận xảy ra chuyện gì bị bắt đi, khi ấy cậu sẽ thế nào đây?”
Đại đầu nói, “Cậu ấy sẽ không thật sự kết hôn, chỉ thả mồi cho người khác nhìn mà thôi.”
“…..”
“Cậu đừng nghĩ cậu ấy có lỗi với tôi, tôi có lỗi với cậu ấy nhiều năm như vậy, nợ nần giữa hai chúng tôi, đã sớm không còn rõ ràng.”
“Ngu muội.”
“Cậu ấy đối với tôi rất tốt, người mà cậu ấy thật lòng đối tốt, đặt trên cả bản thân cũng chỉ có mình tôi mà thôi.”
Tôi hừ lạnh, “Cậu có vẻ hài lòng nhỉ.”
Tôi thấy khó chịu thay cho Đại đầu.
Tính Đại đầu tùy tiện như vậy, hiếm khi nói được một câu ôn nhu, “Cậu đó, nhìn vào cậu ấy mà sao không nhìn lại chính mình? Hai người cùng một chỗ là chuyện người tình ta nguyện, người thích ta mến, không phải sao? Nếu cậu cứ muốn tôi phải như vậy, vậy cậu ấy sẽ sao đây? Nói không dễ nghe thì chẳng lẽ chỉ những người ưu tú, cao quý, mới đáng được yêu thương thắm thiết chân thành? Không đòi đền ơn, đó là thái độ phấn đấu của con người, nhưng có đi có lại, là nguyên tắc đáp nghĩa của cậu. Cậu nghĩ tôi đáng thương, vậy không phải Tô Như Xuân nhà cậu càng đáng thương hơn sao?”
Tôi mỉa mai: “..Ít nhất… tôi không có ý định kết hôn cùng người phụ nữ khác.”
Đại đầu nói, “Nhưng cậu có một đứa con trai.”
“Nhưng tôi không bắt anh ấy có nhà mà không thể quay về.”
“Nhưng anh ta tới thăm cậu, lại phải ở cách nhau nửa thành phố, sợ bị người nhà cậu phát hiện.”
Tôi không nói lại được.
Một lát sau, Nghê Hiển Hách tới, thấy tôi và Đại đầu ngồi sát nhau, mặt hắn đen lại.
Tôi hướng hắn nhếch mi khiêu khích.
Hắn thấp giọng hỏi, “Sao hai người lại ở cùng với nhau?”
Đại đầu vỗ một cái lên gương mặt trẻ tuổi đẹp trai của Nghê Hiển Hách, lưu lại trên đó năm ngón tay.
Nhưng tôi chẳng thấy thỏa mãn tẹo nào.
Một người muốn đánh một người muốn bị đánh, đường đường là tiểu công tử, thế mà ăn tát xong còn có thể cười vui vẻ như vậy.
Âu cũng chỉ vì mình Lâm Lập An mà thôi.
Ánh mắt hắn đầy ham muốn chiếm giữ Đại đầu làm của riêng, ấy thế mà còn dư tinh lực mà ra uy với tôi.
Tôi cười tà một tiếng, sau đó hôn ‘chụt’ một cái lên mặt Đại đầu.
Không khí thoáng ngưng trệ, sau đó nét mặt tiểu công tử dần trở nên hung tợn.
“Cái tên khốn này!” Nghê Hiển Hách vung tay lên.
Tôi nhanh chóng trốn ra phía sau lưng Đại đầu.
Đột nhiên, Nghê Hiển Hách nở nụ cười.
“Lúc tôi đi vừa hay học trưởng cũng tan ca nên cùng nhau đến, cậu xem, không biết anh ấy đã lên ban công trên kia đứng từ lúc nào.”
Quầy bar chúng tôi đang ngồi nằm ở tầng một, tôi ngẩng đầu một cái, quả nhiên trông thấy Tô Như Xuân đang mỉm cười nhìn mình.
Đột nhiên tôi có cảm giác như đứa học sinh chưa làm bài tập xong bị thầy giáo phát hiện.
Đến khi anh ấy xuống, tôi chỉ biết cúi đầu đứng sau anh ấy.
Nghê Hiển Hách cười đến là happy, lau nước miếng của tôi trên mặt Đại đầu.
Đúng là một đôi gian phu, không có gian nhất chỉ có gian hơn.
Tôi thầm mắng.
Nghê Hiển Hách đỗ chiếc Range Rover màu đen trông như con tê tê trước mặt chúng tôi.
Lại đổi xe kìa.
Tôi nói, “Không biết tiểu công tử làm gì, nhưng chắc không phải vì nước vì dân đâu nhỉ?”
“Nên mới đi chọc ngoáy vợ người ta?”
Tôi sờ sờ mặt anh ấy, “Em chọc ngoáy vợ em còn chưa đủ, rảnh rỗi đâu mà chọc ngoáy vợ người khác, chỉ là em không vừa mắt với tiểu công tử thôi.”
Đúng lúc phía trước là đèn xanh đèn đỏ, gáy tôi bị đập một cái, “Giết cha đoạt vợ thù không đợi trời chung, em ăn gan hùng à, thật sự nghĩ rằng Nghê Hiển Hách hôm nay là cái tên nha sĩ nhỏ khám răng hai năm trước sao?”
Tôi dựa vào lưng anh, “Em thèm vào mà để ý đến thân phận của tên ấy.”
Vẫn là tựa vào vai anh là thích nhất, lúc này tôi không muốn nghĩ những chuyện đâu đâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.