Mỗi mạch là một cấp. Chỉ khi cả 9 Linh mạch xung quanh đan điền huyệt hải đều được mở ra thì mới có thể huy động linh khí trời đất ngưng tụ lại để luyện hóa Linh Anh. Sau khi đạt được tới cảnh giới này, hắn mới được coi là thực sự bước vào ngưỡng cửa của cấp bậc đứng đầu võ tu giới, Thánh Vực.
Thế nhưng Thánh Vực cũng có sự phân cấp rõ ràng. Thánh Vực Linh Anh thuộc tầng cảnh giới đầu tiên. Lên cao hơn nữa còn có Tinh Thần, m Dương, Thần Hải… Mỗi một lần đột phá cảnh giới mới bên trong Thánh Vực đều vô cùng gập ghềnh. Cho dù tất cả các thành viên của cửu đại Điện Tông muốn đột phá cảnh giới thì cũng cần phải có cơ duyên đột phá cực lớn. Nếu không Liễu Ti Vũ cũng chẳng lẻn vào chiến trường viễn cổ để tìm kiếm cơ duyên. Đáng tiếc, Lâm Lăng lại nhanh chân hơn nàng. Nếu như lúc ấy không có Thôn Phệ Tinh Không cứu cánh thì trong tình trạng dục vọng mãnh liệt như thế, e rằng hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Đối với điểm này, Lâm Lăng mới hiểu được tại sao cho dù nhiều kỹ năng cũng vẫn không áp đảo được cơ thể của một người.
Sau đó, sau khi xác nhận hai lực m dương không hề xuất hiện điều gì khác thường, Lâm Lăng mới chuyển sự chú ý sang chiến lợi phẩm mà hắn nhận được trong mấy trận đấu gần đây. Trong tay trái, ngoại trừ chiếc nhẫn không gian của bản thân, hắn có bốn chiếc. Cứ như vậy, Lâm Lăng mất khoảng mười phút để hoàn thành việc sắp xếp.
Trải qua lần kiểm kê này, tâm trạng của hắn trở nên tốt hơn nhiều. Hiện tại hắn đang có tổng cổng 120 nghìn viên đá Linh Dương. Còn có đan dược, vật liệu, binh khí, áo giáp, võ học bí tịch… Ngoài ra còn có nhiều thứ quý hiếm khác nữa nên đồ vật rất phong phú. Khi nào trở lại thành phố Hỗn Loạn, hắn sẽ phân chia tài nguyên này cho đám thuộc hạ để cải thiện sức mạnh tổng thể.
“Hệ thống, mở danh sách sủng vật ra.”
Khi tài sản cá nhân tăng lên nhiều, trong đầu Lâm Lăng bắt đầu suy nghĩ.
Một bảng điều khiển sủng vật xuất hiện trong đầu hắn. Nhìn lướt qua, hắn đang sở hữu 5 sủng vật đồ đằng bao gồm Kinh Kha, Thánh Hổ Lôi Viêm, Lang Vương, Nghĩ Hoàng và Thanh Lân. Bốn con đầu tiên đều đã đạt cấp S và có chi phí tiến hóa tương đương. Chỉ có Thanh Lân là khá đặc thù. Vì nó là loại thú cao cấp có nguồn gốc từ viễn cổ nên chi phí tiến hóa cao gấp trăm lần bốn con sủng vật còn lại! Hơn nữa ở mỗi giai đoạn tiến hóa, chi phí lại tăng lên gấp mười lần. Một người mù về số học như Lâm Lăng cũng cảm thấy hỗn loạn khi chờ sủng vật biến đổi. Cho nên sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Lăng quyết định hợp thành lại cho đỡ phiền phức.
“Xin hỏi ký chủ có muốn tiến hóa sủng vật không?”
Lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Có.”
Lâm Lăng do dự một chút, sau đó âm thầm nói: “Hợp thành sủng vật.”
“Bing, chế độ hợp thành sủng vật đã mở cho kí chủ.”
“Xin mời ký chủ lựa chọn sủng vật muốn hợp thành, chỉ giới hạn trong hai con.”
Lâm Lăng âm thầm gật đầu, hắn định chọn ‘Thanh Lân’ với ‘Lang Vương’ vì Kinh Kha và Lôi Viêm Thánh Hổ được đã trải qua quá trình hợp thành nên không thể sử dụng lại. Còn về Nghĩ Hoàng, nó còn phải kiểm soát đại quân kiến nữa nên cũng bị loại trừ. Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn Lang Vương. Ngay lập tức, Lâm Lăng không do dự bấm vào xác nhận…
Qua chừng mấy phút yên lặng, tiếng nói lạnh nhạt của hệ thống lại vang lên lần nữa: “Bing, chúc mừng ký chủ đã thành công kết hợp hai sủng vật, tiêu hao mười vạn viên đá Linh Dương.”
Ngay sau đó, trong danh sách sủng vật của hệ thống, đồ đằng của Thanh Lân và Lang Vương đã biến mất, một đồ đằng sủng vật hoàn toàn mới đột nhiên hiện lên..
Chỉ thấy hình dạng của nó vẫn lấy bọ ngựa làm chủ, nhưng cả người lại phủ kín vảy nhỏ. Hình dạng cái đuôi biến thành đuôi rắn, có thêm đôi phần thần bí và quỷ dị.
Ánh mắt Lâm Lăng chớp động, Thanh Lân được tiến hóa từ mãng xà đầu tam giác, đặc điểm chủ yếu là khả năng phòng ngự mạnh, có thể phóng to thu nhỏ tự nhiên.