Trong màn đêm.
Khu ký túc xá tân sinh viên của học viện Thiên Diễn.
Ba người Lâm Lăng, Tần Vũ, Lôi Mông đều say rượu đang nghiêng ngả cùng nhau trở về ký túc xá.
"Lăng ca, ta thấy ngươi là người lịch sự nhã nhặn, nhưng đánh nhau thật đúng là tàn nhẫn nha."
Lôi Mông mang vẻ mặt kính nể, nhìn Lâm Lăng rồi nhếch miệng cười nói.
Tuy rằng hắn xuất thân từ vùng núi xa xôi, từ trước đến nay nơi đó lấy săn bắn làm nghề chính, quen lối sống dũng mãnh, có sự tôn sùng bẩm sinh đối với cường giả.
Cảnh Lâm Lăng vừa rồi điên cuồng đánh Mã Tuấn Thiên, làm cho Lôi Mông có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Theo hắn thấy, nam nhân nhất định phải có loại khí thế điên cuồng như này!
"Không có gì, trước kia có nợ cũ với hắn ta, nếu đã gặp rồi, tiện thể thanh toán luôn một lượt."
Khóe miệng Lâm Lăng hiện lên một nụ cười.
Bây giờ hắn đánh nhau chỉ là không đau không ngứa.
Nếu nói về gϊếŧ người, hắn có thể nói là mắt cũng không chớp một cái.
Nếu nơi này không phải là học viện Thiên Diễn, có lẽ hắn sẽ thả Hỏa Lân hổ ra, nuốt trọn Mã Tuấn Thiên vào bụng.
Dù sao ở trong học viện có tranh chấp đánh nhau gì, chỉ cần không quậy ầm ĩ lên thì bình thường đều sẽ được bỏ qua.
Nếu gϊếŧ người, tất nhiên sẽ là vấn đề rất lớn.
Hắn từng nghe Tần Vũ nói, học viện Thiên Diễn đã sớm thành lập một đội chấp pháp, chuyên trừng phạt những người phạm tội, thậm chí nó còn có quyền thi hành án tử hình.
Cho dù Hoàng thất của Vương triều, đến nơi này cũng phải thành thật mà sống.
Nếu không, vừa rồi ở tửu lâu Phủ Tỉnh Hiên, nếu không với tính cách có thù tất báo của nhị hoàng tử Viêm Phong Tuấn kia, sẽ không bỏ qua như vậy.
"Lâm Lăng, ngươi thật sự không nhìn thấy gì sao?" Hôm nay ở cùng nhau, Tần Vũ phát hiện hành vi của Lâm Lăng, hoàn toàn giống như người bình thường, không khỏi tò mò mà hỏi.
"Ừm, sinh ra đã là như vậy, có trời đất chứng giám." Lâm Lăng gật đầu, lạnh nhạt cười.
"Nhưng mà hình như bên cạnh ngươi có gió thổi cỏ lay gì, ngươi đều có thể phát hiện được mà đúng không?" Tần Vũ lộ vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xám trắng quái dị của Lâm Lăng.
"Bởi vì, ta có tuyệt kỹ." Lâm Lăng chỉ nói đến đây, cũng không nói rõ ràng.
Cái gì?
Người mù cũng có tuyệt kỹ?
Những lời này của hắn cũng khiến cho Lôi Mông tò mò, hắn ta cũng nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lâm Lăng, cũng thử vẫy vẫy tay trước mặt hắn vài cái.
"Lăng ca, ngươi đoán thử vừa rồi ta vẫy vẫy tay trước mặt ngươi mấy cái?" Lôi Mông thu hồi bàn tay lại, cười ha ha.
Nếu như Lâm Lăng có thể đoán ra, thì hắn mới phục.
"Chủ nhân, sáu cái." Trên vai, anh vũ mỏ đỏ Tứ Bảo, giả vờ kề sát vào bên tai Lâm Lăng, thì thầm.
"Sáu cái, đúng không." Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch lên, nói thẳng.
Thấy thế, Tần Vũ và Lôi Mông cũng hơi giật mình, sau đó trên mặt lộ ra vẻ thì ra là thế.
Lúc này hai người bọn họ mới cẩn thận đánh giá Tứ Bảo, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Vốn tưởng rằng, con anh vũ này cùng lắm chỉ là sủng vật Lâm Lăng nuôi chơi.
Không ngờ nó lại có thông minh như thế, vậy mà còn có thể nghe hiểu tiếng người, còn biết nhắc nhở chủ nhân.
"Lăng ca, con anh vũ này của ngươi thật sự là quá thông minh đi!"
Đôi mắt của Lôi Mông chớp chớp, sáng quắc nhìn Tứ Bảo, tán thưởng nói.
"Nó gọi là Tứ Bảo, là chim dẫn đường của ta."
Vẻ mặt Lâm Lăng vẫn lạnh nhạt, khí thế thong dong như vậy, lại mang đến cho người khác cảm giác tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
"Tứ Bảo, tứ quý* dẫn tiền tài vào bảo khố, tên hay." (* là bốn mùa á:) để dị cho thấy Tần Vũ có chơi chữ khúc này)
Tần Vũ nhếch miệng cười, bộ dạng cà lơ phất phơ kia, bắt đầu nổi hứng chơi chữ.
"Chim dẫn đường? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy loại chim này, để bữa nào ta cũng huấn luyện thử xem."
Dường như Lôi Mông cũng rất hứng thú, hắn lớn lên giữa rừng núi, vẫn có tình cảm đặc biệt với các loài thú.
"Vậy rất đơn giản, trước tiên chọc mù mắt, sau đó để Tứ Bảo chỉ đường cho ngươi là được." Tần Vũ nhướng mày, nhịn không được đùa giỡn.
Sắc mặt Lôi Mông thay đổi, lập tức càu nhàu.
"Ha ha...!!"
Thoáng chốc, ký túc xá 003 vang lên tiếng cười sảng khoái của ba người, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.
......
Trong phòng ngủ, Lâm Lăng ngồi xếp bằng trên giường. Mặc dù là ngồi yên, nhưng lại không có minh tưởng tu luyện.
"Tiểu Dăng, ra ngoài làm việc nào."
Tâm niệm Lâm Lăng khẽ động, triệu hồi Công Phu Tiểu Dăng từ không gian ba lô thú cưng ra.
Ong….ong~!
Công Phu Tiểu Dăng lập tức bay vòng quanh ở trong phòng, rất là vui sướng.
"Tìm đến chỗ ở của viện trưởng đi."
Lâm Lăng hạ mệnh lệnh. Lúc này Công Phu Tiểu Dăng không có chút chậm chạp, trực tiếp bay ra ngoài bằng đường cửa sổ.
Cùng lúc đó, Lâm Lăng cũng mở ra thị giác chia sẻ của hai bên.
Ngay sau đó, tất cả hình ảnh mà Công Phu Tiểu Dăng nhìn thấy được đều hiện ra trong đầu hắn.
Để tránh bị phát hiện, Công Phu Tiểu Dăng bay thật cao trong màn đêm.
Nó phát động Ám ảnh quang vào hai đôi cánh, bay thẳng về phía sâu trong học viện Thiên Diễn.
Tốc độ cực nhanh, phát ra tiếng ong ong ở trên không trung.
Kết cấu kiến trúc của học viện Thiên Diễn này, lấy đỉnh núi trung tâm, từ trên xuống dưới, tổng cộng có năm khu vực.
Những tân sinh viên như Lâm Lăng ở tầng dưới cùng, thuộc về năm nhất.
Xa hơn nữa là khối cấp hai, khối cấp ba, khối cấp bốn.
Về phần khu vực tầng cao nhất, chính là khu vực cao cấp của học viện Thiên Diễn.
Chỉ có đạo sư, cùng với viện sinh cao cấp từ Chiến sĩ cấp 7 trở lên mới có thể hoạt động ở khu vực này.
Mà nơi đó, cũng là trung tâm tài nguyên của cả học viện.
Tuy rằng trước mắt Lâm Lăng không biết rốt cục tu vi của Dương Thừa Cơ mạnh bao nhiêu, nhưng với tư cách là đệ tử thân cận của viện trưởng, chắc là có tư cách tiến vào bên trong.
Thậm chí là sống ở bên trong, nếu không, thì tại sao sát thủ của Minh Các thể điều tra được hắn.
Ong… ong… ong——!
Giữa không trung, lúc này Công Phu Tiểu Dăng đang tăng tốc bay theo hướng đến khu vực trung tâm.
Nhưng mà khi đến nơi, Lâm Lăng lại kinh ngạc phát hiện, bên ngoài đỉnh núi này, lại có một lá chắn ánh sáng màu trắng sữa bao phủ.
Dường như lớp chắn đó có năng lượng phù văn dao động, cùng ngưng tụ lại giống như một vách tường thành, căn bản không cách nào xuyên thấu mà vào trong.
Công Phu Tiểu Dăng thử đụng hai cái, hoàn toàn không có hiệu quả.
Loại cảm giác này, giống như là đụng vào vách núi, khó có thể lay động được chút nào.
"Vậy mà ở đây còn thiết lập pháp trận phù văn."
Trên giường, Lâm Lăng nhíu nhíu mày, nhìn hình ảnh Tiểu Dăng truyền về, không khỏi cảm thấy có chút khó giải quyết.
Có vẻ như chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
"Tiểu Dăng, trở về..."
Lâm Lăng thầm than một tiếng, đang muốn triệu hồi Công Phu Tiểu Dăng trở về, đột nhiên lá chắn phù văn rung động một hồi.
Ngay sau đó, lá chắn ánh sáng trước mặt Công Phu Tiểu Dăng lại chậm rãi nứt ra, mở ra một lỗ to như cổng để người ra vào.
"Chẳng lẽ vừa rồi đụng hai cái kia, bị phát hiện rồi sao?!"
Trong lòng Lâm Lăng trầm xuống, vội vàng thúc giục nói: "Tiểu Dăng, mau trốn đi."
Nhận được mệnh lệnh, hai cánh Tiểu Dăng rung động mạnh mẽ, lập tức vọt đi chỉ để lại tàn ảnh, bay nhanh đến một tảng đá gần đó.
Sau đó nó chui vào trong khe đá, nhanh chóng ẩn nấp.
Mà đúng lúc này, chỉ thấy từ chỗ lá chắn nứt ra, xuất hiện hai dáng người.
Bọn họ mặc áo choàng đen, trước ngực có thêu một đồ đằng hình huy chương màu vàng sậm.
Đây chính là đội chấp pháp của học viện Thiên Diễn, khí thế thật mạnh mẽ.
Người đàn ông trung niên cầm đầu, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng, nhìn xung quanh, sắc mặt có chút nghi ngờ.