Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 823:




“Thật là lợi hại…”
Nhìn thấy cảnh này, Lôi Oánh Oánh há hốc miệng kinh ngạc vì khả năng phòng ngự siêu việt của Lâm Lăng.
Nếu như không phải thân phận hiện tại của Lâm Lăng hơi nhạy cảm, hắn không muốn lật quá nhiều quân bài thì với sức chiến đấu của đám sủng vật, chỉ cần mất vài phút là có thể giết được Hỏa Phù Linh Thụ.
“Phân thân thành nhiều người như thế này, ta từng nghe ca ca nói Lâm Lăng ca ca cũng có thể làm được.”
Nghĩ vậy, Lôi Oánh Oánh không khỏi nhìn Lâm Lăng thêm mấy lần.
Xèo xèo!
Lúc này, Lâm Lăng dùng hai tay ôm lấy thân cây, ngọn lửa đỏ rực trên cây đã thiêu đốt quần áo của hắn thành tro bụi. May mà hắn vẫn còn bộ trang phục của chấp sự huyết bào ở bên trong, bộ trang phục cấp linh bảo này có khả năng chịu nóng cực tốt. Khi những tia sáng lưu chuyển, chiếc áo choàng màu đỏ như máu toát ra một nguồn năng lượng mát lạnh chống lại sự nóng rực của ngọn lửa.
Sau vài lần cố gắng, Lâm Lăng biết rõ sức người bằng xương bằng thịt không thể lay chuyển Hỏa Phù Linh Thụ. Trong lòng Lâm Lăng chùng xuống, hắn huy động Tinh Huyết Long Viêm trong cơ thể để thi triển Viên Thú biến.
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, cơ bắp trên người Lâm Lăng nổi lên.
Cùng lúc đó, hơi thở trên người càng trở nên điên cuồng nhanh chóng!
“Lên!”
Lực lượng cuồng bạo dâng trào trong mạch máu cánh tay Lâm Lăng, hắn dùng sức thật mạnh nhổ lên, cuối cùng phần đất phía dưới cũng lỏng ra và từ từ phồng lên.
“Ầm!”
Tuy nhiên đúng lúc này, bức màn ánh sáng bao trùm khu vực này bất ngờ phát nổ. Sau đó, một tia sáng lạnh phi tới tấn công Lâm Lăng.
Lôi Oánh Oánh đã nhìn ra được quỹ đạo tấn công của tia sáng lạnh lẽo này.
Chíu!
Nàng búng đầu ngón tay, một tia ánh sáng màu đen bắn ra va chạm trực tiếp với tia sáng lạnh lẽo kia. Tuy rằng đã chống lại được nó nhưng cơn gió lạnh quét qua khiến Lôi Oánh Oánh rùng mình và lùi lại về phía sau.
“Khà khà, vốn dĩ chỉ muốn đi săn loài người, không ngờ lại phát hiện được một gốc Hỏa Phù Linh Thụ ở đây.”
“Đúng là không uổng công đi tìm mòn dép mới thấy.”
Tiếng cười kỳ dị vang lên. Khi quay lại nhìn thì thấy hơn chục bóng đen xuất hiện. Những kẻ này chính là Tử tộc đã tấn công Lâm Lăng ở trong rừng trước đó. Đôi mắt của bọn họ phát ra ánh sáng màu xanh lục, bọn họ nhìn chằm chằm Hỏa Phù Linh Thụ với vẻ than lam.
Đúng vậy, chính là luồng tử khí này… Trong mắt Lâm Lăng lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn đã nhận ra ngay khi cảm nhận được hơi thở của đám võ giả Tử tộc.
“Nếu như ta đoán không nhầm thì người vừa đỡ được đòn công kích linh hồn của ta chính là ngươi.”
Tên thủ lĩnh của Tử tộc nhìn về phía Lôi Oánh Oánh với vẻ lạnh lùng. Khi hắn ta nhìn về phía Lâm Lăng, tiếng cười lạnh khiến người ta rợn tóc gáy lại vang lên.
“Không sai, ngươi chính là con mồi loài người đầu tiên mà khiến cho ta cảm thấy rất hứng thú, khà khà khà…”
Lâm Lăng cũng chẳng thèm để ý tới đám người Tử tộc kia, hắn dùng toàn lực để nhổ tận gốc Hỏa Phù Linh Thụ lên!
“Hệ thống, thu vào không gian trữ vật.”
Lập tức, suy nghĩ trong đầu Lâm Lăng chợt lóe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.