Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1009: Sát ý vô tận.   




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như có được thanh kiếm đó thì đúng là có thể vô địch cả thế giới Tiểu Thiên và có thể thống trị cả thế giới Tiểu Thiên rồi.
Hách Liên Giảo cũng vậy, bà ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh như muốn ăn tươi nuốt sống, giống như người bị bỏ đói bốn năm ngày hôm nay nhìn thấy thịt cá ngon. Bà ta vốn là người có khí chất, có nhan sắc nhưng lúc này trên mặt toàn là vẻ tham lam.
Còn cả sáu bảy thế lực trốn được truy đuổi của Tô Minh rồi nấp ở trong hư không quan sát trận chiến, lúc này cũng giống như đàn sư tử sống trong hoang mạc khô cằn không tìm thấy nguồn nước, lúc này nhìn thấy nước mà mắt như phát sáng.
“Giữ cái cc! Lần này xem ông chạy kiểu gì?”, Tô Minh đột nhiên quát lên.
Sát ý vô tận.
Kể cả anh không có Ma La Kiếm thì anh không thể giết người được sao?
Có chuông Thiên Địa Huyền Hoàng trên người, có máu thần và kho tàng huyết mạch nữa thì Tô Minh lo gì.
Tô Minh nhắm trúng Phó Tịch, anh thật sự muốn giết người.
Đúng thế! Không có Ma La Kiếm thì anh không giết chết được Hách Liên Giảo và Phó Tử Lập. Kể cả liều mạng thì cơ hội cũng không lớn.
Nhưng giết chết Phó Tịch thì anh hoàn toàn có thể làm được. Cảnh giới chân hoàng trung kỳ thôi mà.
Kể cả Phó Tịch ở bên cạnh Phó Tử Lập cũng không sao. Bởi vì Tô Minh có niềm tin là anh làm được.
Chỉ cần đỡ được một hai đòn tấn công mà không chết thì vẫn có thể tận dụng được 3 giây cuối cùng, như vậy thì mình có thể giết chết Phó Tịch rồi.
Còn đám Hách Liên Giảo và những người khác có ra tay cùng lúc hay không thì Tô Minh không chắc. Nhưng anh đánh cược, anh cược là họ sẽ không.
Bởi vì, nếu như có thể thì có ai muốn làm bia đỡ đạn đâu.
“Phụp!”, Tô Minh sử dụng triệt để quy luật không gian.
“Quy vu trần ai!”, Tô Minh giơ quyền lên là khóa chặt khí tức của đối phương, sau đó điên cuồng đập về phía Phó Tịch.
Trong ánh mắt của Phó Tử Lập toát lên vẻ kinh ngạc. Bởi vì ông ta không thể ngờ Tô Minh lại điên cuồng đến nỗi vậy.
Không có thanh kiếm vô địch kia mà Tô Minh cũng dám ra tay sao?
“Xoẹt!”, ba đường ánh sáng từ sau lưng Tô Minh đột nhiên vút lên trời rồi lập tức xé tan bầu trời.
Ba ánh sáng có màu vàng, đỏ, đen. Ba màu đều đại diện cho ba luồng khí tức của thần thú cổ đại. Tất nhiên, khí tức này đã được Tô Minh hấp thụ hoàn toàn và nắm bắt được rồi.
Trong lúc ba luồng ánh sáng vút lên trời thì bắt đầu hấp thụ năng lượng của vạn vật trong trời đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.