Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1042: Đúng là anh không biết thật.   




“Không vội!”, Vũ Bất Bại lắc đầu nói: “Nhóc Quan! Chàng trai này là yêu nghiệt tuyệt thế khó kiếm đấy. Làm quen với những anh tài như này cũng là chuyện tốt mà?”
“Cháu không có hứng thú với võ đạo”, cô gái mà Vũ Bất Bại gọi là ‘nhóc Quan’ lúc này lắc đầu, nói.
“Cháu…”, Vũ Bất Bại có chút bất lực. Ông ta cảm thấy cô Quan cái gì cũng tốt, chỉ có điều là kiêu ngạo quá mức.
Đúng vậy! Y đạo của cô là vô địch. Bởi vì y thuật này mà ở những gia tộc ẩn thế thì có địa vị vô cùng cao và được coi là khách quý.
Nhưng đây là thế giới của võ đạo.
Thiên phú võ đạo mà Tô Minh thể hiện ra hoàn toàn xứng đáng được mọi người coi trọng. Nếu không thì, ông ta đường đường là trưởng lão của Võ Tông, hà tất phải tự mình xuất hiện rồi làm bạn với Tô Minh? Ông ta cũng hơn 10000 tuổi rồi, đây là lần đầu tiên ông ta coi trọng một người trẻ tuổi, rồi lại chủ động nói chuyện như vậy.
Vậy mà cô Quan lại không hiểu được điều này?
Nói ra thì Võ Tông cũng coi như phá lệ vì Vân Thanh Thanh.
Thông thường mà nói, năm sau Vân Thanh Thanh sẽ tròn 19 tuổi và mới có tư cách được đến Võ Tông.
Trước 20 tuổi thì chuyện sinh tử đều là chuyện của cô.
Nhưng lần này, qua một phen thảo luận nghiêm túc thì họ vẫn quyết định phá lệ đến cứu Vân Thanh Thanh.
Nếu không thì cô Quan cũng không thể xuất hiện ở đây được.
Cô Quan được coi là thần y số một trong lịch sử của thế giới Tiểu Thiên, đây không phải chuyện đùa. Vậy thì làm sao lại mời được?
Tất nhiên, nhà họ Vân rất may mắn khi đã lấy ra một giọt tinh huyết của thần thú làm thù lao. Vừa hay gần đây cô Quan đang nghiên cứu về y đạo cần dùng đến tinh huyết này.
Vì vậy mới khiến cô ta quyết định đến cứu người.
Đây cũng là may mắn của Vân Thanh Thanh.
“Chàng trai xin lỗi nha, con bé vốn tính như vậy, cậu đừng để bụng nhé”, Vũ Bất Bại nhìn về phía Tô Minh, cười gượng.
“Không sao!”, Tô Minh cũng thấy không sao. Mặc dù cô gái này che mặt cũng có thể cảm nhận được đây là cô gái xinh đẹp tuyệt trần nhưng anh lại không có hứng thú lắm. Anh cũng không có thói quen chạy theo lấy lòng người khác.
“Ha ha! Chàng trai trẻ! Tôi là đại trưởng lão của Võ Tông, cậu có biết Võ Tông không?”, Vũ Bất Bại lại nói.
Tô Minh lắc đầu.
Đúng là anh không biết thật.
“Ha ha!”, cô Quan cười chế giễu: “Đồ nhà quê!”
“Cháu im miệng!”, Vũ Bất Bại trách mắng một câu, trong lòng thấy kinh ngạc. Mặc dù Võ Tông rất khiêm tốn nhưng danh tiếng không nhỏ, nhưng sao Tô Minh lại không biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.