Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1065: Chẳng phải đang đùa sao?  




Tô Hao nôn ra ngụm máu tươi rất đột ngột.
Vì vậy khiến Tô Chấn Trầm và cả mấy trưởng lão còn lại của nhà họ Tô đều kinh ngạc.
“Gia chủ! Nếu tôi đoán không nhầm thì lúc giao đấu với tôi, Tô Ương vẫn chưa dùng hết sức lực. Hình như hắn ta chỉ đang đùa giỡn với tôi”, Tô Hao cười khổ, nói.
Cái gì?
“Không thể nào!”, Tô Chấn Trầm đứng bật dậy: “Thằng súc sinh đó nửa năm trước mới chỉ ở cảnh giới Động Hư. Lúc đó nó đến trái đất định đánh lén giết chết Minh Nhi. Mới nửa năm thôi mà, sao có thể thế được?”
Chẳng phải đang đùa sao?
“Gia chủ! Haiz!”, Tô Hao thở dài, nói: “Làm sao Tô Ương có thể đột phá mạnh trong nửa năm thì không còn quan trọng nữa. Quan trọng là nhà họ Tô nên chọn lối đi nào?”
Tô Chấn Trầm ngồi sụp xuống ghế.
Ông ta trầm ngâm suy nghĩ.
Lối đi nào ư?
“Gia chủ! Tôi nghĩ, đầu tiên nên thu lại lệnh truy sát. Lệnh đó còn thì sẽ kích thích Tô Ương”.
“Ngoài ra gia chủ nên nói chuyện hẳn hoi với hắn ta. Dù sao thì hắn ta cũng là con nuôi của gia chủ. Mấy năm nay gia chủ và người nhà họ Tô đều rất tốt với hắn ta nên chắc hắn ta sẽ niệm tình cũ”, đại trưởng lão Tô Cửu Hiển do dự một lát, nói.
“Thối lắm!”, sắc mặt Tô Chấn Trầm lập tức đỏ lên, ông ấy hung hăng vỗ bàn nói: “Tên súc sinh Tô Ương kia, cho dù là Tô Chấn Trầm tôi hay là nhà họ Tô, chúng ta đã bao giờ làm chuyện gì có lỗi với hắn ta đâu? Thậm chí, từ đầu đến cuối tôi đều dạy dỗ hắn ta với tư cách là người nối nghiệp nhà họ Tô, kết quả thì thế nào? Việc đầu tiên hắn ta làm chính là đến tầng trái đất giết Tô Minh, giết chết con ruột của Tô Chấn Trầm tôi đây! Nếu như ông đây có làm chuyện gì có lỗi với Tô Ương, hắn ta trả thù tôi như thế thì tôi cũng có thể hiểu được, nhưng có sao? Có một chút nào sao? Hả?”
Đại sảnh lại yên tĩnh.
Mấy vị trưởng lão nhìn nhau, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông qua lại.
Thật lâu sau, vẫn là Tô Cửu Hiển mở miệng, ông ta muốn nói lại thôi.
“Còn muốn nói cái gì, nói”, Tô Chấn Trầm nhìn chằm chằm Tô Cửu Hiển quát lớn.
“Gia chủ, chúng ta buộc phải chấp nhận thực tế và đưa ra sự lựa chọn. Ông nói đúng, là Tô Ương lòng lang dạ sói. Nhưng vấn đề bây giờ không phải là sai hay đúng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Tô sẽ hoàn toàn bị diệt vong”, thanh âm của Tô Cửu Hiển lớn hơn vài phần: “Gia chủ, ông đành lòng nhìn truyền thừa mấy chục nghìn năm của nhà họ Tô bị huỷ hoại trong tay ông sao?”
Tô Chấn Trầm im lặng không nói một lời.
Trong mắt ông ấy là phẫn nộ, là hoảng sợ, là hối hận, là oán hận, cuối cùng chỉ còn lại sự chua xót và cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.