Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1134:




“Mẹ, đợi con tìm ra em gái, đến lúc đó con sẽ trở lại, thực lực bây giờ của con rất dễ để trở về Chiến Uyên”, Tô Minh mở miệng nói: “Chiến Uyên đã bị phá hỏng nghiêm trọng bởi vì trận chiến của con và Tiêu Nhập Cốt rồi, mọi người thật sự không có suy nghĩ đổi một tầng khác sao?”
“Cho bố một chút thời gian, tầng Chiến Uyên sẽ có thể khôi phục, huống chi chúng ta cũng có tình cảm với tầng Chiến Uyên nữa”, Tô Chấn Trầm nói.
“Cậu chủ, cậu cứ yên tâm đi, trận chiến của cậu và Tiêu Nhập Cốt đã được truyền khắp toàn bộ thế giới Tiểu Thiên rồi, tầng Chiến Uyên sẽ trở thành trung tâm thậm chí là thánh thành của toàn bộ thế giới Tiểu Thiên, sẽ không còn tiếp tục cô đơn nữa, nhà họ Tô chúng ta cũng sẽ thật sự vươn lên”, Tô Hao lớn tiếng nói, hưng phấn đến mức run rẩy.
“Minh, mẹ không có yêu cầu gì cao với con, chỉ cần con sống tốt là được”, Tùy Thanh Liên cũng bắt đầu chảy nước mắt, bà lau nước mắt đi, lại nắm lấy tay Quan Khuynh Thành đứng bên cạnh: “Khuynh Thành, nếu tên nhóc này bắt nạt con ở bên ngoài, con cứ đến tầng Chiến Uyên, đến lúc đó mẹ sẽ ra mặt cho con”.
Khuôn mặt Quan Khuynh Thành lập tức đỏ bừng, nhưng trong đôi mắt đẹp là vẻ cảm động, cô gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy”.
“Còn nữa, có thời gian thì hãy trở về nhiều hơn, Cẩn Nhi ở lại tầng Chiến Uyên, nhất định con phải trở về nhiều vào”, tiếp theo Tùy Thanh Liên lại nắm lấy tay nhỏ của Nam Cung Cẩn ở bên cạnh, trừng mắt liếc Tô Minh.
“Con biết rồi”, Tô Minh cười khổ gật đầu, liếc nhìn Nam Cung Cẩn một lượt.
Sắc mặt Nam Cung Cẩn lập tức đỏ bừng lên, tối hôm qua vậy mà Tô Minh lại chạy đến trong phòng của cô, khụ khụ, bắt nạt cô, ngoại trừ một bước cuối cùng thì đều có cả.
Bây giờ nhớ lại, Nam Cung Cẩn còn có chút ngượng ngùng, tên khốn đó!
“Cẩn Nhi, cho anh một chút thời gian, anh sẽ trở lại đón em”, giọng nói của Tô Minh rất dịu dàng, con gái mà, phải dỗ dành: “Còn nữa, hãy tu luyện tốt mấy chiêu thần thông mà anh dạy cho em”.
“Ừm”, Nam Cung Cẩn cúi đầu, sắc mặt càng đỏ hơn.
Một lát sau.
Tô Minh nắm lấy tay nhỏ của Quan Khuynh Thành.
Rời đi.
Vào tàu con thoi tác chiến khổng lồ trong hư không, lại bị Quan Khuynh Thành đẩy ra.
“Vẫn còn cách Võ Tông rất xa nhỉ”, Tô Minh hỏi.
“Chắc là phải mất mấy ngày”.
“Vậy anh tu luyện trước một chút”, Tô Minh đã không đợi kịp rồi, bởi vì anh có thu hoạch quá lớn sau trận chiến với Tiêu Nhập Cốt.
“Khoan đã”, Quan Khuynh Thành lại có chút do dự, nhưng vẫn mở miệng nói.
“Sao vậy?”
“Hừ, tối hôm qua anh đến phòng Cẩn Nhi làm chuyện xấu, sao lại không đến phòng em?”, Quan Khuynh Thành nghiêm túc hỏi, rõ ràng là chuyện rất xấu hổ, nhưng cô ấy lại nói rất chân thành, cứ như là đang nghiên cứu thảo luận học thuật vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.