Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1150: Tâm tình của hắn ta đã sụp đổ rồi.  




"Sớm đã nói rồi, người đàn ông của tôi không muốn nhận lời khiêu chiến của anh ta là vì anh ta quá yếu, anh ta còn không tin. Bạn trai tôi đã giết chết cả Tiêu Nhập Cốt có cảnh giới Bất Tử cấp hai, anh ta chỉ là cảnh giới Chân Thánh thì chỉ có khoanh tay chờ chết thôi", Quan Khuynh Thành liếc mắt khinh miệt nhìn Vũ Chân Uổng đã biến thành tên ngốc trên đài Thần Võ.
Tính cách của Quan Khuynh Thành chính là như vậy, có bất cứ cảm xúc gì đều cứ thế biểu đạt ra bên ngoài, không giấu diếm.
Cho dù là châm biếm và khinh miệt cũng quanh minh chính đại thể hiện.
"Không! Không! Không! Tôi không tin! Việc này là không thể!", sau hơn mười lần hít thở, Vũ Chân Uổng trên đài đấu võ điên cuồng lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, liên tục lui về sau, tâm trạng cực kỳ chấn động, nhìn trông có vẻ cõi lòng có vấn đề rồi.
"Vũ Chân Uổng, xuống đi, cậu không phải là đối thủ của cậu Tô đâu", Vũ Bất Bại hít sâu một hơi rồi nói. Lúc này, cái gọi là khiêu chiến, cái gọi là luận bàn đều đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Tâm trạng Vũ Bất Bại phức tạp, chấn động đến cực độ.
Cộng thêm bản thân ông ta đã rất coi trọng Tô Minh, thậm chí còn cảm thấy tương lai của Tô Minh sẽ vượt xa tưởng tượng, nhưng cũng không ngờ được Tô Minh bây giờ đã giết chết được Tiêu Nhập Cốt, đây...
Đây quả thực yêu nghiệt đến mất trí rồi, đến mức độ khiến người ta tuyệt vọng.
Vũ Bất Bại cũng không biết nên dùng lời lẽ nào để hình dung nữa.
"Đều là giả, đều là lừa gạt, anh có thể giết chết Tiêu Nhập Cốt ư? Chứng minh cho tôi xem! Tôi không tin!", Vũ Chân Uổng mặt mày tái mét, trắng bệch bắt đầu trở nên hung hăng, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, tràn ngập phẫn nộ lẫn sát ý.
Tâm tình của hắn ta đã sụp đổ rồi.
Bình thường vì quá đỗi thuận buồn xuôi gió nên đã hình thành lên sự kiêu ngạo và cảm giác ưu việt kiểu 'tôi chính là đệ nhất thiên tài ở thế giới Tiểu Thiên, những người trẻ tuổi bên ngoài ngay đến xách giày cho tôi cũng không xứng'.
Bây giờ, cảm giác tự phụ và kiêu ngạo đó bị phá nát thê thảm, tâm tình sụp đổ cũng là lẽ thường.
"Anh là cái thá gì mà tôi phải chứng minh cho anh xem?", Tô Minh hoàn toàn không có hứng thú, vốn chỉ là nể mặt Vũ Bất Bại nên cũng định luận bàn với Vũ Chân Uổng một chút, cùng lắm thì chỉ dùng chút thực lực dạy dỗ cho Vũ Chân Uổng là được rồi, không ngờ...
Tô Minh quay người bỏ đi hướng về phía dưới đài Thần Võ.
"Muốn đi đâu? Chết cho tôi!", thấy Tô Minh không những dùng lời lẽ để sỉ nhục mình mà thậm chí còn quay người bỏ đi, coi thường hắn ta, khiến hắn ta hoàn toàn nổi điên, lí trí hoàn toàn biến mất, sự đố kỵ nồng đậm đến cực điểm khiến đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, giơ tay lên chém một đao màu tím đen về phía Tô Minh từ đằng sau.
Ra tay hai trăm phần trăm công lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.