Lẽ nào, chiếc chuông lớn kia là một món bảo vật?
"Ông Trung, ông nói một chút về chiếc chuông lớn kia đi", Lam Lại cười nói rồi nhìn về phía ông già vừa nhắc tới chiếc chuông, thì ra ông ta tên là Lam Trung.
"Cậu chủ, cậu có biết làm thế nào mà nhà họ Lam vươn lên trở thành một trong tám gia tộc lớn nhất ở Đế Thành không?”, Lam Trung cố gắng duỗi thẳng tấm lưng còng của mình, mặc dù giọng nói có chút khản đặc, nhưng ông ta vẫn không thể che giấu được niềm kiêu hãnh của mình.
Lam Trung tiếp tục nói.
"Một, hai trăm năm trước, trong tổ tiên của nhà họ Lam chúng ta, có một thiên tài tên là Lam Chấn Thiên, đến từ phía tây bắc vốn không phải là người Đế Thành".
"Một người một đao, đơn thương độc mã đi đến Đế Thành, Đế Thành lúc bấy giờ có nhiều thế lực hỗn loạn vô cùng, lớp lớp anh hùng xuất hiện, cường giả nhiều như lá mùa thu".
"Chính trong hoàn cảnh đó, tổ tiên Lam Chấn Thiên dám ở Đế Thành gây dựng lên một phần cơ nghiệp và thành lập gia tộc nhà họ Lam".
"Nhưng, lúc mới đầu xây dựng nhà họ Lam không may động chạm đến thế lực mạnh nhất ở Đế Thành lúc bấy giờ, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một ngày nọ, lực lượng mạnh nhất của Đế Thành liên thủ với nhau, tổng cộng hơn trăm người, đều là những người tu luyện võ đạo, trong đó, thậm chí còn có cả mấy vị cường giả đạt cảnh giới tông sư, bọn họ không mời mà đến, mưu tính tiêu diệt toàn bộ nhà họ Lam".
"Tổ tiên của chúng ta một người một đao, mạnh mẽ không gì sánh được, là một người anh hùng, thà chết chứ không lùi bước, nhưng hai nắm đấm khó đánh bại bốn tay, dần dần cũng không thể chống đỡ được".
"Nhưng vào giây phút nguy cấp khi tổ tiên sắp bị giết tại chỗ, ông ấy bất ngờ sử dụng một chiếc chuông đồng lớn, có lời đồn rằng chiếc chuông đồng đó có thể thu nhỏ, phóng to và di chuyển theo ý muốn của ông, dĩ nhiên, điều này chỉ là một lời đồn đãi".
"Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng sau khi chiếc chuông đồng lớn được sử dụng, nó đã phát huy sức mạnh thần kỳ của mình, trong nháy mắt giết chết toàn bộ hơn trăm người tu luyện võ đạo, trong đó còn có một số cao thủ tông sư".
"Uy lực của chiếc chuông lớn kia cực kỳ khủng bố, đại khái có thể đạt đến trình độ sơ kỳ của Thiên Vị, trong nháy mắt có thể giết chết tất cả người luyện võ đạo chưa đạt cảnh giới Thiên Vị, bao gồm cả bán bộ Thiên Vị".
"Chỉ với trận chiến ấy, nhà họ Lam chúng ta liền hoàn toàn đặt nền móng ở Đế Thành, từ đó về sau phất lên như diều gặp gió".
...
Lam Trung nói với vẻ mặt hăng say.
Trên khuôn mặt già nua có chút ửng đỏ.
Đám con cháu dòng chính nhà họ Lam say mê lắng nghe, cứ như thể được trở về thời tổ tiên Lam Chấn Thiên hùng mạnh cách đây một hai trăm năm trước.
"Ông Trung, ý của ông là, cái chuông đồng bên trong phòng thờ tổ chính là vật năm đó tổ tiên sử dụng sao?", Lam Lại nuốt nước miếng hỏi, quả thực có chút không dám tin, dẫu sao nghe cũng quá mơ hồ rồi.
"Không sai", Lam Trung gật đầu: "Không những chiếc chuông đồng kia vẫn còn, hơn nữa, tổ tiên Lam Chấn Thiên còn lưu lại những phương pháp và cách sử dụng chiếc chuông đồng kia như thế nào!"
"Cái gì?", đám người Lam Lâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Cái này... Cái này sao có thể?"
Nếu đây là sự thật!
Đừng nói đến thằng ranh con nhà họ Tô, ngay cả vị trí của nhà họ Lam trong tám đại gia tộc mạnh nhất Đế Thành cũng có thể tiến thêm vài bậc.
"Chỉ có điều, hai trăm năm qua, nhà họ Lam chưa bao giờ gặp nguy cơ sinh tử, đến nay chưa từng dùng đến chiếc chuông lớn kia mà thôi", Lam Trung chậm rãi nói: "Giờ đây, thằng nhãi nhà họ Tô muốn tìm cái chết!!! Đã đến lúc sử dụng chiếc chuông kia rồi, chiếc chuông kia không phải vật hữu danh vô thực, nó đã từng đạt được thành tựu rực rỡ trong tay tổ tiên Lam Chấn Thiên, cho nên, con cháu chúng ta phải tôn kính gọi chiếc chuông lớn kia là chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng!"
"Lam Trung, tôi ra lệnh cho ông, bây giờ liền dẫn người đến phía sau nhà thờ tổ lấy chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng", Lam Lại hét lên, trong lòng kích động vô cùng.