Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1196: Điều này... Thật là đáng sợ.  




Không những thế, miệng chén khẽ nghiêng, trực tiếp đổ về phía Tống Huyền.
Tống Huyền lập tức cảm thấy như có thần chết đang vẫy gọi mình!
"Xong rồi!", ông ta hoảng sợ, con ngươi già nua trợn to như muốn lọt ra khỏi tròng.
Bỗng dưng.
"Phụt phụt phụt...", nhị trưởng lão - Trần Chương và tam trưởng lão - Dư Dịch đều hộc máu, trông rất thê thảm. Hai cao thủ Bất Tử tầng hai cũng đã dùng hết các chiêu số dưới đáy hòm. Như Trần Chương, ông ta đã sử dụng thần thông pháp tướng Bất Tử được mình tu luyện tới đỉnh, nhưng dù vậy, dưới vô số nắm đấm và nhát kiếm "Sinh Tử Chớp Ảnh" thì vẫn ngăn cản một cách khó khăn, dần dần không chống đỡ nổi. Ông ta bắt đầu lùi lại và hộc máu, ngày càng đuối sức.
Chỉ là, dù gì Trần Chương và Dư Dịch cũng là ba lão của Huyền Diệu Tông, là quái vật sống vô số năm tháng. Tuy lúc này có hơi miễn cưỡng và khá gian nan, nhưng vẫn chia sẻ được rất nhiều áp lực cho Vương Thần Ngạn.
Sắc mặt của Vương Thần Ngạn cũng trắng bệch vì mất sức, nhưng lại không bị thương.
Quả là kẻ sống lại một đời, át chủ bài hết cái này đến cái khác.
Nào là cờ Cổ Hồn, đao chữ liên hoàn, sức mạnh pháp tướng tự nhiên, thần thông cõng núi hái trăng...
Vương Thần Ngạn liên tục quăng bảo vật và chiêu số ra.
Giờ phút này, mọi người trên đảo Ẩn Vân đều hóa đá!
Rốt cuộc thì họ đang nhìn thấy gì?
Còn khoa trương hơn cả nằm mộng gấp trăm ngàn lần nữa.
Một tên nhóc chỉ có cảnh giới Chân Hoàng lại có thể đè Vương Thần Ngạn là Bất Tử tầng một - yêu nghiệt được coi như kẻ xuất sắc trong hàng tỉ năm qua ra đánh.
Mà còn rảnh tay đè cả ba lão của Huyền Diệu Tông ra tẩn cho một trận!
Ba lão kia, đừng nói là các thanh niên trong thế hệ trẻ, mà ngay cả những tay lão làng trong các thế lực lánh đời cũng chưa chắc đánh thắng được họ!
Ba lão Huyền Diệu được coi như vô địch, hoành hành ngang dọc lại y như những đứa trẻ trước mặt Tô Minh.
Điều này... Thật là đáng sợ.
Ngay cả Tô Ly cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác... Gương mặt xinh đẹp hiện lên rất nhiều cảm xúc.
Ngay sau đó.
Trần Chương và Dư Dịch đã sắp không ngăn cản nổi!
Vương Thần Ngạn tức giận.
Một khi hai người kia không cản nổi, không san sẻ bớt đòn tấn công như vũ bão của Tô Minh thì mình sẽ...
Vì thế, cái suy nghĩ bỏ chạy lại xuất hiện trong đầu hắn ta.
Nhưng Vương Thần Ngạn lại tuyệt vọng phát hiện, mình không trốn được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.