Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1287: Cái chết thật sự đến gần rồi.   




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thậm chí ông còn cảm thấy trời đất quay cuồng rồi mềm nhũn người ra. Mặc dù không ngất đi nhưng toàn thân không còn sức lực, sức sống bắt đầu yếu dần.
Tiêu Nguyệt ở trên không trung chỉ biết cắn chặt răng.
Cô thầm nhìn xuống dưới, sắc mặt tái nhợt, sốt sắng và do dự…
Đến lúc này, cô gần như kiên định hơn.
Cô biết rằng, nếu mình kích động mà xông xuống dưới, khả năng lớn là không cứu được người mà ngược lại còn mất mạng.
Vì vậy, kể cả trước đó Ninh Triều Thiên bị sỉ nhục, bị đánh thì cô vẫn yên tĩnh nhìn, vẫn kìm chế, không đi nộp mạng.
Nhưng lúc này Ninh Triều Thiên sắp không ổn rồi, gần như sắp chết.
Nếu như cô không đứng ra thì kể cả sau đó Tô Minh có đến thì cũng muộn.
“Lão già! Vẫn giả bộ! Ông thật sự muốn ông đây quất chết đúng không? Lão già chết tiệt”, cùng lúc đó, sắc mặt Tê Đằng đỏ ửng, giơ roi sắt lên, quát lớn.
Hắn rất kích động. Bởi vì hắn nhìn thấy cậu chủ Kim Nham từ đằng xa đi đến, tất nhiên là hắn muốn thể hiện chút rồi. Vậy thể hiện kiểu gì đây? Tất nhiên là quất chết loài người rồi.
“Bụp…”.
Vì muốn thể hiện, cũng vì kích động quá mà Tê Đằng dùng với lực mạnh nhất. Cánh tay vạm vỡ, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, hằn lên màu xanh tím, dường như sắp khôi phục lại cánh tay trâu bò.
Sức mạnh khủng khiếp dồn vào cây roi sắt, âm thanh như xé tan bầu trời mang theo lực chết chóc quất về phía Ninh Triều Thiên. Hắn quất từ trên xuống như lưỡi liềm đoạt mạng của thần chết.
Ninh Triều Thiên đã cảm nhận được cái chết cận kề. Mặc dù trong lòng có khao khát sống mãnh liệt, ông rất muốn tránh roi này.
Nhưng đều bất lực vì ông ấy không còn chút sức lực nào. Vết thương quá nặng và tốc độ roi quá nhanh.
Cái chết thật sự đến gần rồi.
Lúc này trong đầu Ninh Triều Thiên hiện lên tất cả những gì đã trải qua trong cuộc đời như cảnh phim 4D vô cùng rõ nét. Thời gian đó lại dài vô cùng, như nhớ lại cả cuộc đời.
Sau đó, khi roi sắt chỉ còn cách Ninh Triều Thiên một chút nữa, Tê Đằng cũng đang phấn khích, sắc mặt hung hãn đỏ ửng lên thì đột nhiên…
Không ai có thể ngờ là…
“Bụp!”, âm thanh trầm bổng vang lên. Tất cả như ngừng lại.
Ánh mắt Tê Đằng nhìn về trước như đang nằm mơ. Cô gái này là loài người mà, từ đâu đến đây, lại còn xinh đẹp như vậy nữa.
Tiêu Nguyệt một tay nắm chặt roi sắt, trên khuôn mặt đẹp là vẻ tái nhợt. Bởi vì tay cô lúc này không còn cảm giác, chỉ có máu đang không ngừng chảy.
Tay nắm roi sắt của cô hoàn toàn bị rách da thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.