Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1289: Hắn ta rung động  




“Này cô… Cô nhóc, cần gì phải làm thế?”, Ninh Triều Thiên run rẩy muốn đứng dậy khỏi mặt đất, lại hộc ra từng ngụm máu, không thể làm được, mặt ông ấy cắt không còn một hột máu, chỉ còn hơi thở của sự chết chóc, cười khổ nói, những lời đó có áy náy và biết ơn, cũng có một phần khó hiểu.
“Sư tôn, người là sư tôn của anh Minh, cũng chính là sư tôn của Tiêu Nguyệt”, Tiêu Nguyệt nói ra thân phận của mình.
Đôi mắt già nua đầy yếu ớt của Ninh Triều Thiên run lên, khiếp sợ: “Cô nhóc, con… Con… Con là…”
“Đúng vậy sư tôn, con đã liên lạc với anh Minh rồi, anh ấy nhất định sẽ chạy đến kịp”, Tiêu Nguyệt lại nói.
“Cái gì?”, Ninh Triều Thiên lập tức cảm thấy khó thở, lắc đầu, rồi lại lắc đầu, lắc đầu trong tuyệt vọng, cả người run run, mất hồn mất vía thì thào: “Không! Không thể được! Thế có khác gì…”
Để thằng nhóc Tô đến đây chịu chết đâu?
Ông ấy không nói ra miệng.
Đáy lòng ông ấy là nỗi tuyệt vọng, hối hận và áy náy không nói thành lời.
Thằng nhóc Tô nhận được tin tức nhất định sẽ chạy đến.
Nơi này, chính là đế quốc Hoang Thú.
Chỉ cần thằng nhóc Tô đến đây thì nó nhất định sẽ chết!
Không thể có một xác suất nào khác xảy ra được.
Tuy Ninh Triều Thiên vẫn chưa chết, nhưng nghe được tin Tô Minh sắp đến đây từ Tiêu Nguyệt thì trong lòng tuyệt vọng muốn chết rồi.
Hối hận.
Thật sự hối hận đến tận xương tủy.
Đang yên đang lành lại đến biển Vô Mệnh làm cái gì? Nếu như không đến biển Vô Mệnh, nếu như không gặp phải cơn bão to trên biển, nếu như…
Đáng tiếc, trên đời này không có nhiều chữ nếu như vậy.
“Cô gái loài người, cô nghĩ bản công tử mà muốn giết cô thì cần bao nhiêu giây?”, Kim Nham suy nghĩ hỏi, ánh mắt ngày càng nóng rực, cứ như sắp nuốt chửng con người ta, cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Nguyệt.
Tuy rằng sâu trong tận xương cốt Kim Nham là sự khinh miệt và địch ý với loài người.
Nhưng người con gái trước mặt thật sự quá đẹp. . 𝙏гang‎ gì‎ mà‎ hay‎ hay‎ thế‎ _‎ tг𝓊mt‎ г𝓊y𝖾n.Vn‎ _
Đây là người con gái xinh đẹp nhất hắn ta từng gặp từ khi sinh ra đến nay!
Hắn ta rung động
Muốn chiếm lấy cho riêng mình.
Dường như Kim Nham đang muốn thể hiện sức mạnh của bản thân nên đột nhiên gào lên: “Rống…”
Âm thanh rung trời!
Đấy là tiếng của Kim Bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.