Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1304: Cực kỳ khủng bố.  




Trông hết sức tùy tiện.
Nhưng mà.
Một đấm ấy vừa xuất hiện.
Quả thật còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thời.
Một quyền ấy bất ngờ xuất hiện giữa không trung, tuy không to và đan xen hai màu đỏ tím, nhưng lại rất sống động. Nó yên lặng không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhìn kỹ còn có thể thấy bên trong có một dòng khí màu đen nhỏ như sợi tóc đang uốn lượn.
Nó vừa xuất hiện thì dấu móng tay mà Bạch Thuận đánh ra lại.. lại... lại run lên.
Dường như đang sợ hãi.
Sau đó.
"Xoẹt..."
Dấu móng tay kia đã bị đánh tan.
Mà một quyền kia của Tô Minh vẫn như chẳng bị gì, lành lặn không chút xây xát, thậm chí còn sáng và nhanh hơn. Nó như phá hủy khoảng cách thời gian, trực tiếp đánh tới trước mặt Bạch Thuận.
Thoáng chốc, không biết người khác cảm giác thế nào, nhưng Bạch Thuận lại thấy não mình như chết máy!
Lần đầu tiên trong đời ông ta lại thấy kinh ngạc và hoảng sợ như thế.
Ông ta ngửi được mùi vị của cái chết và sự hủy diệt đang đến gần mình.
Theo bản năng, ông ta dứt khoát biến ra bản thể.
"Đùng!"
Chỉ thấy, ông lão râu tóc bạc phơ lập tức phóng to lên hàng ngàn lần, lông chim màu bạc bao phủ cơ thể, từng cọng lóe lên vẻ sắc lạnh như một thanh kiếm sắc bén. Dưới sự bao phủ của hàng tỷ cọng lông chim là một con Phượng Hoàng khổng lồ che trời lấp đất.
Cực kỳ to lớn.
Hai cánh sải ra cả 1500m.
Khí tức của tộc Bạch Phượng thuộc dòng Phượng Hoàng thời thái cổ tràn ngập cả đất trời như một ngọn lúi lớn đè xuống.
Cả tòa Bằng Sơn như run lên.
Vô số người suýt chút nữa bị đè bẹp xuống đất.
Trên không, càng là một mảnh màu bạc, Bạch Phượng che trời.
"Ó!", Bạch Thuận hót lên, tiếng hót vang như sấm, chấn động tám mươi ngàn mét.
Cực kỳ khủng bố.
Vô số ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi, run bần bật nhìn chằm chằm vào Bạch Thuận, nhưng lại không thể trông thấy hết được vì ông ta quá lớn.
Thế nhưng, mọi người còn chưa phản ứng lại thì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.