Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1347: Đương nhiên là lão ta có một chút đắc ý.  




Đó là sự khủng bố như có thể trấn áp cả một thời đại, hủy diệt cả một nền văn minh.
Quả đúng như vậy, bia Huyền Diệu sắp đạt đến cấp bậc cao nhất của đạo khí rồi, ít nhất thì ở trong thế giới Tiểu Thiên, nó đã được xếp vào loại bị ý chí của thế giới Tiểu Thiên nhắm tới, bài xích, kiêng kị.
Nếu không nhờ vào thiên nữ Tạo Hóa vẫn luôn ở trong không gian thần hồn của Tô Minh, khiến ý chí của thế giới Tiểu Thiên không dám hành động sơ sẩy, thì nó đã sớm nghĩ cách hủy diệt bia Huyền Diệu rồi.
Cứ nghĩ mà xem.
"...", sắc mặt Kim Cửu Thương trắng bệch không còn chút máu, thậm chí còn nổi gân xanh, lão ta đang hoảng sợ.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó, lão ta thở dài một cách khó hiểu, cảm xúc của lão ta xao động như đang chìm trong hố sâu tuyệt vọng chợt tìm thấy tia sáng hy vọng, rồi dịu lại ngay.
Rất quái lạ.
Trong nháy mắt, cảm xúc của lão ta thay đổi liên tục.
"Khối bia đá này thật sự rất đáng sợ, nếu như có thể sử dụng nó một cách hợp lý, thì đến cả khiên Đại Địa Huyền Vũ cũng không đỡ nổi, nhưng mà, con người trẻ tuổi kia, cậu có thể phát huy hết sức mạnh của nó không?", Kim Cửu Thương nghĩ thầm trong lòng.
Lão ta bỗng nhiên cảm nhận được rằng có lẽ bản thân mình đã chạm đến sự thật rồi, hừ, người thanh niên trẻ tuổi đó lấy ra tấm bia đá này là để làm mình sợ hãi, để làm mình không chiến mà hàng, để làm sụp đổ tâm lý của mình và cả của thành viên bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ, thậm chí nhân lúc tâm lý cả tộc sụp đổ, lừa gạt bản thân và tất cả thành viên bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ ra khỏi Bằng Cư, đón nhận lấy cái chết.
May mắn Kim Cửu Thương cũng đủ bình tĩnh.
Vì sao Kim Cửu Thương lại bình tĩnh như vậy?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Kim Cửu Thương vô cùng chắc chắn, pháp khí cấp bậc hậu kỳ là bảo vật tuyệt đối không dễ dàng chế tạo thành công, cũng càng không dễ dàng sử dụng như vậy.
Cho dù thanh niên loài người này có thực lực rất cường đại, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi, nhưng tuyệt đối không có khả năng sử dụng được bảo vật như pháp khí cấp bậc hậu kỳ.
Đây là điều lão ta đột nhiên nghĩ đến, đáy lòng có thêm hy vọng, thậm chí lão ta cảm thấy mình đã nhìn thấu được sự tự tin của Tô Minh.
“Thanh niên loài người, cậu thật thông minh, nhưng tôi cũng không phải là kẻ ngu ngốc, tôi đứng đây xem cậu làm thế nào đập vỡ được khiên Đại Địa Huyền Vũ?”, Kim Cửu Thương thản nhiên nói, giọng nói còn mang theo một tia trào phúng.
Tự cho là đã nhìn thấu lời nói dối và mục đích của Tô Minh.
Đương nhiên là lão ta có một chút đắc ý.
“Được!”, Tô Minh dứt khoát đáp lời, anh sử dụng ý thức huy động bia Huyền Diệu, một tiếng quát chói tai vang lên: “Phá vỡ cho tôi!”
Ầm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.