Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1351: Ông ta thật sự kiêu hãnh!  




“Anh phải cùng sư phụ đến đại lục Thần Thương”, Tô Minh nghiêm túc nói rồi nhìn về phía Ninh Triều Thiên: “Sư phụ, là đệ tử không tốt, thời gian này vẫn luôn bận rộn chuyện khác, trên thực tế, với thực lực bây giờ của đệ tử, đệ tử đã sớm muốn đi đến đại lục Thần Thương, giết chết Tư Nam Quân”.
Tô Minh vô cùng áy náy.
Với thực lực của anh, đại khái là sau khi rời khỏi Thiên Đường Ngục là có thể đi đến đại lục Thần Thương báo thù, kết quả là, bởi vì các sự việc kia liên tiếp kéo đến, trong khoảng thời gian đó anh phải quay về nhà họ Tô ở Chiến Uyên, quay về Võ Tông một chuyến, rồi lại đến học viện Linh Võtrước sau bận rộn, vẫn không có thời gian đến đại lục Thần Thương, từ tận sâu trong đáy lòng, Tô Minh cảm thấy có chút áy náy, tuy rằng thật sự bận rộn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù vội chuyện gì thì cũng đâu có thể so sánh được với chuyện của sư phụ?
Không có sư phụ, năm đó mình đã bị chôn sống, đã chết!
Không có sư phụ, sẽ không có mình của ngày hôm nay.
“Ừ”, Tiêu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Anh Minh, anh cẩn thận một chút”.
Bây giờ tâm trạng của cô khá tốt, bởi vì cô cảm nhận được rõ ràng, sau hành trình đến đế quốc Hoang Thú này, thái độ của Tô Minh đối với mình đã xảy ra biến hoá.
Ở trong lòng anh Minh, Tiêu Nguyệt cô vẫn là người phụ nữ của anh như trước.
Thậm chí Tiêu Nguyệt có chút muốn khóc.
Rốt cuộc thì cô cũng đã làm được.
Sau khi Tiêu Nguyệt rời đi, Tô Minh cúi đầu thật sâu với Ninh Triều Thiên: “Sư phụ, xin lỗi, cho dù có lý do, nhưng trong khoảng thời gian này, đệ tử…”.
“Nhóc con, được rồi, giữa tôi với cậu mà còn bày ra dáng vẻ này làm gì?”, Ninh Triều Thiên thoải mái nói: “Việc báo thù này nọ, trễ hơn một ngày hay sớm hơn một ngày cũng không quan trọng”.
Ninh Triều Thiên rất rõ ràng thái độ làm người của Tô Minh, anh tuyệt đối không phải là loại người sau khi thành công liền quên mất người xưa.
Trên thực tế, tận sâu trong đáy lòng Ninh Triều Thiên, năm đó, ông ấy cứu Tô Minh, thậm chí là truyền thụ võ đạo cho Tô Minh, cũng không ôm một tia hy vọng rằng sau này Tô Minh sẽ báo thù cho mình.
Căn bản là không muốn nghĩ tới phương diện kia.
Cũng không dám nghĩ tới.
Kết quả là vô tình trồng liễu, liễu lại xanh.
Ông ta thật sự kiêu hãnh!
Vô cùng kiêu hãnh!
Ninh Triều Thiên đột nhiên cười ha ha nói: “Nhóc Tô, thực tế là không giết chết Tư Nam Quân, trong lòng lão già đây cũng không có chấp niệm gì, nhưng mà lão già này quả thật muốn dẫn cậu đến đại lục Thần Thương một chuyến!”.
Giọng nói của Ninh Triều Thiên đột nhiên lớn hơn một chút: “Chỉ vì một chuyện”.
Thật ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.