Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1353: Mắt anh rét lạnh.  




Ninh Triều Thiên chậm rãi nói, cảm xúc vẫn luôn rơi vào trong hồi ức.
Mãi đến khi nhắc đến cái tên “Lâu Sở”, giọng nói rõ ràng của ông ấy mới dừng lại.
Ninh Triều Thiên siết chặt nắm đấm.
“Lâu Sở cũng đến từ thế giới Tiểu Thiên, lai lịch cụ thể không rõ ràng, năm đó, người này có vẻ muốn đến một di tích nên mới đi qua thế giới Tiểu Thiên, vừa lúc gặp tôi và Tư Nam Quân đang rèn luyện ở đó”.
“Thực lực của Lâu Sở rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn tôi và Tư Nam Quân lúc đó nhiều”.
“Đồng thời Lâu Sở còn rất lịch sự, tính cách hiền lành, các phương diện đều rất tốt”.
“Chúng tôi cùng nhau đi vào di tích kia”.
“Đương nhiên là Lâu Sở lấy được bảo tàng chính ở di tích đó, đây cũng là điều hiển nhiên thôi, thực lực của ông ta rất mạnh”.
“Sau khi rời khỏi di tích, tôi và Tư Nam Quân đều coi Lâu Sở là bạn, mời Lâu Sở về hành cung ở đại lục Thần Thương chơi”.
“Lâu Sở cũng đồng ý”.
“Nhưng về sau...”
...
Tô Minh đã gần hiểu hết rồi.
Năm đó sư tôn còn rất trẻ, chắc là bị người tên Lâu Sở này cướp mất tình yêu đi?
Tư Nam Quân thay lòng đổi dạ.
“Về sau, nhóc Tô, chắc là cậu đã đoán được rồi”. Ninh Triều Thiên cười khổ nói: “Sau khi tôi biết vậy mà Tư Nam Quân lại âm thầm yêu đương với Lâu Sở, tôi vô cùng giận dữ. Nhưng tôi cũng tự hiểu lấy, cũng rất sợ mất mặt, người phụ nữ mà mình thích thay lòng đổi dạ, vậy tôi rời đi là được, cũng để tác thành cho bọn họ. Thế giới này rất lớn, cũng có rất nhiều phụ nữ, Ninh Triều Thiên tôi còn không đến mức bởi vì một người mà đi tìm cái chết”.
Nói đến đây, trong đôi mắt của Ninh Triều Thiên hằn lên tơ máu, giọng nói cũng khàn đi: “Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi tôi rời khỏi đại lục Thần Thương, Tư Nam Quân bắt đầu phái người điên cuồng đuổi giết tôi! Bà ta muốn đuổi tận giết tuyệt! Thậm chí có một lần tôi bị bà ta bắt được, bà ta đã hành hạ tôi mấy tháng, tra tấn sống không bằng chết, trong mấy tháng kia, tôi đã phải nếm hết sự đau khổ trên đời! Thậm chí bà ta còn nói muốn lấy thần hồn tôi ra giam giữ, muốn tra tấn thần hồn của tôi 100 nghìn năm, sau đó mới cho tôi chết! Nếu như không phải một lần ngoài ý muốn, có lẽ bây giờ tôi vẫn còn bị bà ta giam giữ tra tấn!”
Hô hấp của Tô Minh khựng lại.
Mắt anh rét lạnh.
“Tôi hỏi bà ta vì sao? Phải hận đến thế nào? Tôi đã làm gì có lỗi với bà ta sao?”, Ninh Triều Thiên cười một tiếng đắng chát:
“Bà ta nói thế này: Ninh Triều Thiên, ông không làm sai điều gì cả, nếu không có ông, khi tôi vừa đến thế giới Tiểu Thiên, đại lục Thần Thương, không biết tôi đã phải chết bao nhiêu lần rồi, ông đã cứu tôi rất nhiều lần, ông là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là người tôi yêu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.