Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1354: Đại lục Thần Thương.  




“Nhưng tôi muốn trở lại nhà họ Tư ở Bình La Thiên, tôi muốn chứng minh cho bố tôi xem, tôi muốn báo thù, tôi muốn mẹ tôi lấy được địa vị thuộc về bà ấy, nhưng tôi không có thực lực đó, tôi cần có người giúp tôi”.
“Ông đối xử với tôi rất tốt, nhưng ông không có khả năng giúp tôi thực hiện giấc mộng của tôi, mà Lâu Sở có thể, cho nên dù tôi yêu ông, tôi vẫn muốn chia tay với ông, trở thành người phụ nữ của Lâu Sở”.
“Sở dĩ tôi tra tấn ông như thế, còn muốn giết ông, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lâu Sở rất hẹp hòi, mặc dù ông ta không nói rõ nhưng tôi biết, ông ta rất để ý đến sự tồn tại của ông, tôi tra tấn ông là dùng sự thật nói cho ông ta biết, tôi đã quên ông rồi, đợi đến khi tôi tra tấn ông đủ rồi, được công nhận rồi, tôi sẽ giết ông, cũng muốn dùng sự thật để nói cho ông ta biết trong lòng tôi chỉ có ông ta, để ông ta hoàn toàn yên tâm”.
“Ông đừng có trách tôi, ông yêu tôi như vậy, ông sẽ giúp tôi đúng không? Tôi chỉ tra tấn ông 100 nghìn năm rồi sẽ đưa ông đi chết, tôi cam đoan!”
Tô Minh chỉ nghe sư tôn tự thuật mà cũng có chút không khống chế nổi sát ý.
Tư Nam Quân này quá rắn rết.
Lấy oán trả ơn cũng không đủ để hình dung bà ta.
Tô Minh không khỏi nhìn thoáng qua Ninh Triều Thiên, ánh mắt có chút quái lạ, thật sự là anh không thể hiểu nổi tại sao năm đó sư tôn lại coi trọng một người phụ nữ như thế? Hơn nữa rõ ràng, sư tôn yêu bà ta thật lòng.
Rất kỳ quái.
Dường như là cảm nhận được sự tò mò của Tô Minh, Ninh Triều Thiên cười khổ nói: “Nói thế nào đây, nếu bỏ đi suy nghĩ muốn trở về nhà họ Tư ở Bình La Thiên thậm chí là trả thù, thì ở những phương diện khác Tư Nam Quân vẫn rất ưu tú”.
Tô Minh đã hiểu.
Nói cho cùng người phụ nữ này có chấp niệm khó có thể tượng tưởng nổi với việc trở về thậm chí là trả thù nhà họ Tư ở Bình La Thiên.
“Xem ra là khi còn bé ở nhà họ Tư đã bị người nhà họ ức hiếp sinh ra bóng ma tâm lý, nên tâm lý mới không quá bình thường”, Tô Minh trầm lặng nói.
Nhưng điều này cũng không thể là lý do để bà ta phát rồ như thế được.
Tô Minh nghĩ đến mình, năm đó gia tộc của mình gần như bị nhà họ Từ tiêu diệt, mình bị Từ Viêm đánh gãy tay chân, chôn sống vân vân, cũng đã gặp phải vận mệnh bi thảm mà người thường nhân khó có thể tưởng tượng.
Nhưng mặc dù mình hận, mặc dù kiên quyết suy nghĩ báo thù, nhưng từ đầu đến cuối mình cũng không điên cuồng, nhập ma, không phân rõ tốt xấu, không từ thủ đoạn, lấy oán trả ơn mà!
Sau đó.
Ninh Triều Thiên như rơi vào trong ký ức ngày xưa, có chút mất tập trung.
Mà Tô Minh thì ổn định tâm cảnh tiếp tục tu luyện.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Đại lục Thần Thương.
Trong cung điện rộng rãi sáng tỏ, vô cùng xa hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.