Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1367: Nhưng kích thước của nó quá lớn. 




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từng bước tiến tới vị trí ngày hôm nay, loại địa vị này không thể thực sự vì một cô gái mà mà sống đi chết lại, càng không nói đến việc ông ta đã có vợ con ở Đại Thịnh Thiên.
Hai người bảo vệ với cảnh giới Bất Tử tầng ba đi theo Lâu Sở thấy cảnh này thì khẽ cau mày.
Bọn họ cảm thấy một con kiến hôi tại thế giới Tiểu Thiên như Tư Nam Quân cho dù là làm vợ bé của tiểu tộc trưởng cũng không đủ tư cách.
“Nam Quân, Tư Sùng Tuấn kia đã tới chưa”, Lâu Sở hỏi.
“Vẫn chưa tới, có lẽ sẽ sớm thôi”, nhắc tới Tư Sùng Tuấn, Tư Nam Quân bừng tỉnh từ trong niềm vui cùng kiêu hãnh vô bờ, buông Lâu Sở ra.
“Ngược lại có chút hy vọng Tư Sùng Tuấn sẽ sớm tới”, Lâu Sở mỉm cười: “Nam Quân, năm đó anh từng nói qua, có một ngày anh sẽ bóp chết Tư Sùng Tuấn cùng những kẻ từng đã ức hiếp em của nhà họ Tư, bây giờ cuối cùng cũng đã tới lúc thực hiện lời hứa đó rồi”.
“Anh Sở, em vẫn luôn biết anh có thể làm được mà!!!”, Tư Nam Quân nặng nề gật đầu, hai mắt mờ mịt đẫm lệ, anh Sở của bà ta quá ưu tú, ở tuổi này đã đạt tới cảnh giới Bất Tử tầng một, là một nhân tài vô song nhường nào? Là vô địch cỡ nào?
“À, đúng rồi, đã giết chết Ninh Triều Thiên chưa?”, Lâu Sở bỗng nhiên lại hỏi.
“Còn… còn… còn chưa, tên phế vật đáng chết Ninh Triều Thiên đó lẩn tránh quá giỏi”, Tư Nam Quân vội vã đáp, có chút khẩn trương: “Anh Sở, xin lỗi, em… em…”
“Không sao, lần này trở lại, anh sẽ đích thân đi tìm ông ta, ông ta trốn không thoát đâu”, Lâu Sở nhàn nhạt nói, nhắc tới Ninh Triều Thiên, trên môi liền nở nụ cười lạnh vô vị, một tên Ninh Triều Thiên giống như kiến con mà thôi, nhắc đến cũng cảm thấy có chút sỉ nhục bản thân.
Lúc này.
Trên khoảng hư không phía trên đại lục Thần Thương, một chiếc tàu con thoi tác chiến vô cùng to lớn đã tiếp cận tới gần thực không.
“Cốc cốc....”, Tư Dạ gõ cửa cabin bên trong một cách kính cẩn và thận trọng.
“Có chuyện gì?”, giọng nói của Tư Sùng Tuấn truyền tới từ trong khoang thuyền.
“Cậu cả, đã tới đại lục Thần Thương rồi!”
“Đó… đó là cái gì?”, trên võ trường, hàng triệu người trong biển người đông nghìn nghịt dường như đột nhiên càng ngày càng cảm thấy được gì đó, liền ngước đầu nhìn lên.
Thấp thoáng như thấy một vật thể cực lớn, vắt ngang qua hư không cùng thực không, trôi nổi ở đó, quả thật giống như một ngọn núi thiêng thoắt ẩn thoắt hiện chặn lấy đất trời, cho người ta một loại rung động mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.