Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1450: Vậy mà bị thằng nhóc 20 tuổi giết chết?   




Vì dù sao thì vừa nhìn đám Triệu Phong Niên đã biết là lai lịch không nhỏ.
Nhưng kể cả như vậy thì cũng không thể uy hiếp được học viện Tiên Lạc.
Vậy thì tại sao lại bắt Chu Huyền quay về?
Đúng là kỳ lạ!
Tần Lưu Ly thầm suy đoán trong lòng.
“Có một chàng trai có chút hiểu nhầm với học viện Tiên Lạc nên mới đến khiêu chiến”, Viên Châm nhìn Tô Minh, nói.
Lúc này Tần Lưu Ly có chút tò mò nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt với vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.
Tự tìm cái chết ư?
20 tuổi cảnh giới Bất Tử tầng thứ 5, đúng là yêu nghiệt. Nhưng cũng không có tư cách đến khiêu chiến học viện Tiên Lạc chứ? Cùng lắm là có tư cách vào học viện Tiên Lạc thôi.
Điều quan trọng là, không chỉ đến khiêu chiến mà Viên Châm còn vì người trẻ tuổi này mà gọi Chu Huyền về gấp…
“Cậu ta tên là Tô Minh, thực lực rất mạnh, là yêu nghiệt tỷ năm hiếm có. Trước đó cậu ta đã giết chết Dư Thiên Hành và Cao Lâm”, Viên Châm thản nhiên nói nhưng sát ý và lửa giận trong lời nói đã thể hiện rõ.
Tần Lưu Ly còn đỡ, vì dù sao cô ta cũng không biết Dư Thiên Hành và Cao Lâm. Nhưng Chu Huyền lại biết. Đặc biệt là còn rõ về thực lực của Dư Thiên Hành.
Vậy mà bị thằng nhóc 20 tuổi giết chết?
Nếu như không phải là sư tôn nói nghiêm túc với mình thì khéo hắn còn không tin.
Chu Huyền ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Minh, trong ánh mắt đục ngàu toát lên sát ý.
Bất luận là ai dám giết học viên của học viện Tiên Lạc thì đều đáng chết.
“Thôi! Chuyện cũ nói đến đây thôi, chiến đấu được chưa?”, Tô Minh nói có chút chán nản, đám người này tưởng hôm nay đến đây để hàn huyên tâm sự à?
Lời nói vừa dứt thì không khí ở hồ Tiên Lạc trở nên quái dị.
Lúc mà Chu Huyền ở cảnh giới bán bộ Văn Đạo xuất hiện trước mặt mọi người thì ai cũng nghĩ Tô Minh chắc phải nhận thua hoặc sợ đến nỗi muốn bỏ trốn.
Nhưng nào ngờ…
“Ha ha... Thú vị đấy”, trong không khí yên tĩnh, tiếng cười giòn tan của Tần Lưu Ly vang vọng, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tô Minh, nói: “Chàng trai! Thú vị đấy! Có phải là thất tình bị tổn thương nên chỉ muốn chết không? Con gái nhà ai lại khiến anh si tình đến thế hả?”, Tần Lưu Ly nói với giọng giễu cợt.
Cô ta cảm thấy khá thú vị, mặc dù Viên Châm rất coi trọng chuyện này. Nhưng cô ta không cảm thấy người thanh niên 20 tuổi này có thể là đối thủ của Chu Huyền, thậm chí còn không có tư cách đứng trước mặt Chu Huyền. Cô ta cảm thấy, Viên Châm và học viện Tiên Lạc gọi Chu Huyền về đúng là ‘giết gà dùng dao mổ trâu’.
Cũng khó trách cô ta nghĩ như vậy vì độ tuổi và cảnh giới của Tô Minh khiến người khác nghĩ không thể nghĩ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.