Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1610: Dũng khí từ đâu ra thế?  




Nhưng bản thân Tô Minh thật sự quá khác người.
Không nói những thứ khác, chỉ nói đến sức lực thuần túy vượt qua hai tỷ cân đó thì đã khác người đến mức không chấp nhận được rồi, hai tỷ cân là khái niệm thế nào chứ?
Huống hồ gì, kiếm Vấn Thiên lại còn là bảo vật linh thiên của hỗn độn nữa.
Hồn Triếp trúng hai kiếm mà không bị biến thành hư vô, chỉ lộ xương tay trắng toát và nắm đấm bị phụt máu, vậy thì cũng đã là một nhân vật rất cừ rồi. Nếu đổi lại là Chu Kình thì sao? Nhất định sẽ biến thành hư vô ngay.
Lúc tất cả mọi người đều sốc đến mức tự kỉ, sốc đến mức lặng thinh, sốc đến mức mắt run lên.
Tô Minh đột ngột ngẩng đầu lên, hét lớn: “Cút xuống đi!”
Đồ rác rưởi mà cũng muốn đứng trên cao nhìn xuống, muốn chiến đấu với anh sao?
Dũng khí từ đâu ra thế?
Tô Minh vừa mới thốt ra ba chữ: “Cút xuống đi!”
Thì lập tức...
Thần thông không gian “Không Gian Trọng Lực” vừa mới lĩnh hội được đã được dùng đến.
Chớp mắt…
Hồn Triếp chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh đáng sợ cực lớn, không cách nào kháng cự được, giống như cánh tay của cự ma viễn cổ bỗng chốc tóm lấy chân, không cho hắn ta cơ hội chuẩn bị mà đã kéo người xuống dưới với sức mạnh hủy diệt.
Không chỉ có như vậy, trên không trung, còn có sức mạnh như bị thần núi trấn áp, cố ép từ trên đầu hắn ta xuống phía dưới.
Cơ thể của Hồn Triếp nhất thời mất kiểm soát, giống như một viên đá lớn bị rơi xuống.
“Ầm!”
Rơi xuống dưới, đập mặt xuống đất, mặt mày lấm lem.
Cả Hoàng Thành đều rung lắc mạnh.
Cùng lúc đó, thậm chí không có ai nhìn thấy rốt cuộc Tô Minh đã làm gì.
Dù sao thì Tô Minh cứ như ảo giác, vào lúc Hồn Triếp rơi xuống thì anh đã đứng trước mặt Hồn Triếp rồi.
Cả quá trình, từ khi Tô Minh hét “cút xuống đi” đến khi Hồn Triếp cút xuống, và Tô Minh đến trước mặt hắn ta tổng cộng chỉ chưa đến nửa nhịp thở.
“Bụp!”
Lúc mặt đối mặt với Hồn Triếp, Tô Minh đã đánh ra ngay một đấm.
Sở trường của người của tộc Cổ Ma là sức mạnh và cận chiến, mà Tô Minh thì còn hơn thế nữa.
Dùng thứ sở trường mà đối thủ thích để làm đối phương đau đớn, anh không sợ đối thủ không phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.