Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1706: Tô Minh chắc chắn làm được.   




Tư Đồ Phụng đã như vậy thì nói gì đến những người khác.
Dì Dương cũng không dám tin vào mắt mình.
Độc Cô Nguyên thì kích động đến nỗi trán toát mồ hôi, trong lòng đều là nỗi kinh hoàng.
Còn Tư Đồ Nhung thì mềm nhũn người ra, đứng cũng không vững.
“Nhường anh một chiêu mà anh không tranh thủ, tiếp theo thì đến lượt tôi đoạt mạng em trai của anh rồi”, Tô Minh lên tiếng nói. Trong lúc nói anh còn đặc biệt nhìn về phía Tư Đồ Nhung đang mềm nhũn trên đất: “Lúc ở trên tàu con thoi tác chiến tôi đã cảnh cáo anh là, đừng trêu vào tôi, nếu không thì tôi sẽ giết anh nhưng anh lại không tin, haiz…”.
“Ông Trú! Ông Trú!”, một lát sau Tư Đồ Phụng đột nhiên hét lớn.
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một ông lão đầu trọc, lông mày dài.
Ông ta một bước đã bước ra bên ngoài rồi đi đến trước mặt Tư Đồ Phụng và Tư Đồ Nhung.
Ông ta là người bảo vệ của Tư Đồ Phụng, tên là Tư Đồ Chính Trú, là một vị trưởng lão của nhà Tư Đồ, bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh Tư Đồ Phụng.
“Chàng trai! Cậu thắng rồi! Nhưng hai hậu thế của nhà Tư Đồ không thể chết ở đây được, nếu không thì không dễ ăn nói với nhà Tư Đồ, cậu cũng thế. Ý chí Đại Đạo ở thế giới các cậu càng khó ăn nói với nhà Tư Đồ”, Tư Đồ Chính Trú nhìn Tô Minh, nói.
“Đúng là cách nói quen thuộc”, Tô Minh cười, bất đắc dĩ nói: “Đánh bại kẻ trẻ tuổi thì lại ông lão dẫn xác đến. Vở kịch như này tôi gặp không dưới một lần rồi”.
Tô Minh nhìn Tư Đồ Phụng, nói: “Nhớ lại vẻ giả bộ lạnh lùng, cao ngạo, cao quý của anh lúc trước, kết hợp với dáng vẻ nấp sau lưng một ông lão, đúng là nực cười”.
“Im mồm! Thiên phú võ đạo của cậu cao hơn tôi, thực lực mạnh hơn thì đã sao? Cậu mãi mãi chỉ là con kiến nhỏ bé của thế giới Tiểu Thiên thôi. Nhà Tư Đồ có thể di chết cậu bất cứ lúc nào”, Tư Đồ Phụng phẫn nộ hét lớn, tâm ý như sụp đổ. Tiếng hét cộng với sự phẫn nộ của gã thật sự không hợp với tâm thái trước đó, cảm giác như hai người khác nhau hoàn toàn.
“Cậu chủ Tô! Có cần tôi giúp cậu cảnh cáo lũ không biết liêm sỉ này không?”, lúc này bên tai Tô Minh đột nhiên vọng lại giọng nói của Hỗn Độn Long Quy.
Hỗn Độn Long Quy đã chứng đạo thành đế, kể cả lúc này không ở đây nhưng bà ta vẫn có thể quan sát tất cả mọi thứ diễn ra ở chiến trường Thần Ma.
Hiện giờ nhìn thấy có người ỷ mạnh bắt nạt người khác thì bà ta vẫn có thể ra tay.
Lúc đó ý chí Đại Đạo đã nói, trưởng bối sẽ không ra tay, bây giờ thì sao?
Trưởng bối đã ra tay, đã thế còn đến từ khu vực Hỗn Độn thì tất nhiên bà ta không thể đứng nhìn rồi.
“Không cần đâu tiền bối! Tôi có thể xử lý được”, Tô Minh nói, trong lòng có khao khát muốn thử. Tư Đồ Chính Trú chắc chắn là rất mạnh nhưng áp lực mà ông ta mang lại không phải đòn chí mạng. Trong lúc thật sự phải liều mình, ai giết chết ai thì còn chưa biết, trong lòng Tô Minh thầm dấy lên ý chí chiến đấu vô cùng mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.