Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1798: Tốc độ của tàu con thoi quả thật rất nhanh.  




Lúc này tàu đã đến trước mặt mấy người.
“Linh Hoành! Mang rượu theo chưa?”, có một đội thanh niên mặc giáp kim loại đứng trên thuyền tay cầm đao chiến, trên người toát ra khí tức sắc bén. Người đứng đầu cũng mặc thế nhưng người này mặc màu đỏ nhạt. Người con trai đó hỏi, giọng lạnh lùng, gọi thẳng tên Linh Hoành.
“Mang theo rồi!”, Linh Hoành không dám thể hiện ra vẻ bất mãn, chắp tay nói.
“Vậy thì lên thuyền đi!”, người con trai thản nhiên nói, sau đó chú ý đến Tô Minh, hỏi: “Sao còn có cả loài người?”
"Thưa sứ giả, cậu ta là Tô Minh, bạn của tộc Thanh Yêm. Cậu ta cũng muốn tham gia lễ cưới của thánh tử để mở mang kiến thức, rồi chúc phúc cho thánh tử luôn", Linh Hoành vội nói, vừa nói vừa kính cẩn giơ một chiếc nhẫn không gian lên.
Người đàn ông mặc áo giáp đỏ kia chộp một cái, nhẫn không gian trong tay Linh Hoành đã rơi vào tay gã. Gã ngó thử bên trong, ngập tràn tài nguyên võ đạo xa xỉ coi như Linh Hoành biếu, khá biết điều đấy chứ. Đương nhiên cũng chừa cho người ta chút mặt mũi.
Gã tùy tiện nói: "Đã thế thì tôi cũng nể mặt. Có điều, tôi cảnh cáo trước, thứ con kiến như loài người là chủng tộc mà tộc Ma Tuyền chúng tôi ghét nhất. Nếu đến đây thì tốt nhất biết điều chút, cái gì nên nói hay không nên nói thì phải ngầm hiểu, đừng có đến cuối cùng mất mạng. Vậy cũng chỉ do đáng đời thôi".
"Vâng, vâng, vâng...", Linh Hoành gật đầu: "Tô Minh, Tiểu Điệp, Linh Chỉ, chúng ta đi thôi".
Bốn người đi lên tàu con thoi.
Tô Minh thì không sao, nhưng Tiểu Điệp và Linh Chỉ lại có hơi sợ, khẽ run, vì trên tàu con thoi đứng một đội mặc đồng phục bảo vệ, thực lực rất mạnh, ai nấy đều có cảnh giới Giới Chủ.
Hơn nữa, rõ ràng có thể thấy họ là những người đã trải qua mưa máu, trên người tràn ngập sát khí khiến người ta cảm thấy khó thở.
"Tô Minh, anh lại gần tôi chút đi", Linh Điệp đi lên trước mặt Tô Minh, nhỏ giọng nói. Sau đó, hơi thả ra khí tức bao phủ mình và Tô Minh, giúp anh ngăn cản sát khí của đội bảo vệ thuộc tộc Ma Tuyền.
Trong lòng Tô Minh khẽ run, có chút ấm áp.
Cô nhóc này tốt bụng thật.
"Cám ơn", Tô Minh không nhịn được khẽ vỗ đầu Linh Điệp.
Gương mặt Linh Điệp ửng hồng, lén ngó Tô Minh một cái, sau đó ánh mắt lại hơi ảm đạm. Sau ngày hôm nay, vận mệnh của mình...
Tốc độ của tàu con thoi quả thật rất nhanh.
Sau khi đám Tô Minh lên tàu, nó đã biến thành một điểm màu đen và như mở ra một con đường riêng, nhanh chóng phóng đi. Hơn nữa, Tô Minh có thể cảm giác được con tàu này còn không đi theo đường thẳng. Chặng đường nó đi khi uốn lượn, khi quẹo, khi lên xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.