Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1799: Không có tư cách nếm thử!"  




Vả lại trước mắt cũng không đen thui vô ngàn như trong hư không, mà lại sáng ngời, có cả màu đỏ.
Trong sơn động, là một khu vực được khai thác phát triển... Có thác nước, sông ngòi, cây cối, hoa cỏ và trùng trùng điệp điệp nhà cửa được xây dựng bằng đá.
Cuối cùng, tàu con thoi dừng lại trên một quảng trường, ở đó không chỉ có mình nó mà còn có hơn 1000 chiếc khác.
"Mấy người đi Hậu Vụ Đường trước, giao rượu của tộc Thanh Yêm cho đường chủ. Sau đó, sẽ có người hầu dẫn mấy người đến sảnh tiệc, hừ, tôi nhắc mấy người một câu, không muốn chết thì ở nguyên vị trí của mình đi. Cái loại yếu ớt như tộc Thanh Yêm, không phải vì rượu thì chẳng có tư cách tham gia lễ cưới đâu. Khi vào sảnh tiệc rồi, tốt nhất là tìm một cái góc ngoan ngoãn đứng đó. Nếu không thì khiến người khác gai mắt, sau đó bị bóp chết cũng là đáng đời", người đàn ông mặc giáp đỏ kia dặn một câu, rồi rời đi.
"Đi, chúng ta đến Hậu Vụ Đường nào, đừng nhìn ngó lung tung", Linh Hoành nhỏ giọng nói, có thể thấy ông ta cũng khá áp lực. Ông ta từng đến Hậu Vụ Đường, mỗi lần đưa rượu của tộc Thanh Yêm tới, ông ta đều đến đó.
"Mạnh thật", Tô Minh thử cảm nhận tổng thể tộc Ma Tuyền, trong lòng kinh ngạc không thôi. E rằng cả tộc cũng chưa được hơn 100 ngàn người, nhưng chắc đã có thể quét ngang cả nền văn minh Xương ấy chứ đùa? Mạnh thật luôn! Riêng Đại Đế mà anh đã cảm nhận được cả trăm người!
"Cũng tạm", Thiên nữ Tạo Hóa lại nói: "May không có thượng vị Đại Đế, không thì hôm nay anh sẽ phơi xác nơi đây rồi".
Khóe miệng Tô Minh giật tăng tăng.
Tuy không có thượng vị Đại Đế, nhưng cũng có mấy trung vị!
Đương nhiên, điều đó cũng không quan trọng, dù có thượng vị thì hôm nay vẫn không chết không ngừng! Không tiêu diệt tộc Ma Tuyền này, thề không bỏ qua.
Bọn họ đi theo Linh Hoành, một hàng bốn người nhanh chóng đi đến Hậu Vụ Đường.
Sau khi đến, người nơi đây đang bận rộn lướt đi như bay, dù sao, nay cũng có lễ cưới, Hậu Vụ Đường cần chịu trách nhiệm cho buổi lễ nên có thể nghĩ sẽ có biết bao nhiêu việc.
"Ma Huy đường chủ, đây là rượu của tộc Thanh Yêm, mời ông xem", vất vả lắm mới tìm được đường chủ Hậu Vụ Đường, ông ta là một tên mập có nước da đen sì. Linh Hoành cười kính cẩn, giơ nhẫn không gian ra.
"Ừ", Ma Huy nhận lấy nhẫn không gian, rồi nhìn thoáng qua Linh Điệp.
Linh Điệp sợ tới mức vội vàng sáp lại gần bố mình là Linh Hoành.
"Là con gái của ông hả? Quả nhiên rất xinh đẹp", Ma Huy trêu chọc một cách trắng trợn: "Đáng tiếc, địa vị của bổn đường chủ quá thấp, không có tư cách nếm thử!"
Câu này quả thật không bằng súc vật, trắng trợn một cách táo bạo.
Sắc mặt Linh Hoành sa sầm lại, hết trắng lại đỏ, lòng đầy tức giận và ngùn ngụt sát khí, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Linh Chỉ cũng thế, Linh Điệp thì run lên, đỏ cả mắt.
Còn Tô Minh, anh vẫn bình tĩnh rồi liếc Ma Huy một cái, nhưng không nói hay làm gì.
Giết Ma Huy cũng đơn giản thôi, nhưng sẽ rút dây động rừng, còn chưa gặp được Khuynh Thành, lỡ khiến họ chú ý, rồi đám lãnh đạo của tộc Ma Tuyền dẫn Khuynh Thành bỏ chạy thì làm sao?
Tạm thời không thể làm gì, nhưng Ma Huy đã bị anh liệt vào sổ đen!
"Triệu Phiên, dẫn họ đến sảnh tiệc đi", Ma Huy khá là đáng tiếc, đầy tham lam liếc nhìn Linh Điệp, rồi vẫy tay nói với một người hầu gần đó.
Người hầu kia rõ ràng không phải người tộc Ma Tuyền, có vẻ là đến từ chủng tộc khác, vóc người rất thấp, làn da lại trắng bệch, trên trán còn có một cái sừng nhỏ.
"Đi thôi", Triệu Phiên rất kính cẩn với Ma Huy, kính cẩn đến mức muốn quỳ liếm. Song, lại biểu hiện ra một thái độ hoàn toàn trái ngược với đám Linh Hoành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.