Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1802: Tộc Ngưỡng Sơn, một chủng tộc đáng sợ.  




Triệu Phiên nói xong bèn rời khỏi.
Còn trong cung điện.
"Ha ha ha ha..."
Vang lên một tràng cười to, nhìn đám Tô Minh như đang nhìn mấy con rệp.
Thú vị thật, buồn cười ghê.
Linh Chỉ siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ chót. Sự nhục nhã ấy khiến anh ta ngượng chín mặt.
"Bố, chúng ta... chúng ta... chúng ta không thể rời khỏi đây ạ? Có thể không tham gia lễ cưỡi này không?", Linh Điệp khóc, nói với giọng van nài.
"Con tưởng muốn đi là đi ư?", Linh Hoành cười khổ, rồi lấy rượu tộc mình trong nhẫn không gian ra, run rẩy rót một ly cho Tô Minh và Linh Chỉ: "Nhỏ yếu thì sẽ bị ức hiếp thôi, đó là đạo lý muôn thuở rồi".
Linh Hoành uống một ngụm rượu lớn, chỉ cảm thấy rượu như thiêu đốt trái tim!
Đắng chát không nói nên lời.
“Nhẫn nại đi, cho dù là làm cháu trai cũng chỉ có hôm nay, mọi người đều có thể bình an trở về đã là rất tốt, rất tốt rồi”, Linh Hoành nói tiếp, ông ta hiện tại chỉ cầu nguyện con gái không xảy ra chuyện.
Đáng tiếc loại cầu nguyện này là đang tự an ủi mình sao?
Ngoại hình của Linh Điệp quả thực rất nổi bật, đặc biệt là dáng vẻ đơn thuần sợ hãi kia, mang lại cho người ta cảm giác muốn... .
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Tô Minh đã cảm nhận toàn bộ cung điện, có ít nhất không dưới mấy chục ánh mắt nóng bỏng vui đùa cùng khát vọng thỉnh thoảng lại dao động tới bên này.
Quả nhiên.
Giây tiếp theo.
"Cộp cộp cộp...”, mặt sàn cung điện bỗng nhiên rung động.
Là tiếng bước chân.
Lại thấy từ bàn tiệc ở trung tâm cung điện một người thanh niên đứng dậy, tay nâng ly rượu, bỡn cợt nhưng cũng không kém phần dục vọng mười phần đi tới bàn của bốn người Tô Minh.
“Đáng chết”, sắc mặt Linh Hoành đại biến, trở nên tái nhợt.
Không ít người trong cung điện đều bật cười, là nụ cười ám muội.
Kịch hay tới rồi.
"Thiếu tộc trưởng tộc Ngưỡng Sơn Phục Yểm”, giọng nói của Linh Hoành khẽ run rẩy…
Tộc Ngưỡng Sơn, một chủng tộc đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.