Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 207: Chỉ còn biết uy hiếp. 




Thẩm chó hoang cười tuyệt vọng, quỳ trên mặt đất, sức sống dần dần tan đi.
Chết.
Trước khi chết quỳ xuống trước mặt Tô Minh, sau khi chết vẫn giữ nguyên tư thế quỳ đó.
Thẩm chó hoang chết rồi! Đó không phải người ngoài, là… là… là Thẩm chó hoang của nhà họ Thẩm mà cả Hoa Hạ này không có ai dám chọc vào đó!
Xung quanh, bầu không khí như thể bị đóng băng, tất cả mọi người có mặt không ai là không cảm nhận được sự rét lạnh đến thấu xương…
Tô Minh là loại sức mạnh ngang tàng cỡ nào? Có phải đã đến mức vô địch rồi không? Là Chiến thần chuyển thế à?
“Khiến các vị thất vọng rồi”, một giây sau, Tô Minh khẽ quay đầu nhìn về phía Cơ Khâm, Công Tôn Thần, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Thẩm Tịch: “Cậu Thẩm, hình như đến tận bây giờ anh cũng chưa gọi về cho gia đình để chào vĩnh biệt nhỉ, xem ra, anh phải mang theo chút tiếc nuối xuống địa ngục rồi”.
Rầm!
Thẩm Tịch quỳ phịch xuống đất!
Dứt khoát quỳ xuống!
“Tha cho tôi, cậu Tô, anh… anh đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi, anh tha cho tôi một mạng đi! Tôi biết sai rồi! Lạc Thu Thuỷ, đúng, Lạc Thu Thuỷ anh đưa đi đi, tôi không tranh với anh nữa!”, Thẩm Tịch quỳ trên mặt đất vừa dập đầu vừa khóc nấc lên cầu xin tha thứ.
Đám câu ấm cô chiêu đứng xung quanh nhìn mà ngây ra như phỗng.
Thẩm Tịch trước giờ đều rất ngạo mạn, rất cuồng vọng.
Bình thường mà nói, cho dù có phải đi đến bước đường sống chết thì cũng sẽ không thể hiện ra bộ dạng không nên thân như thế này mới đúng chứ, đây còn là người của nhà họ Thẩm nữa không vậy?
“Không ngờ được, đường đường là con trai dòng chính của nhà họ Thẩm lại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như thế này, đồ vô dụng”, Diệp Mộ Cẩn đi đến bên cạnh Tô Minh khẽ nói.
Diệp Mộ Cẩn rất vui vẻ, vừa rồi Tô Minh không chết, quả thực đã mang đến sự ngạc nhiên và vui sướng tột độ cho cô ta, trái tim cuối cùng cũng trở về vị trí vốn có của nó, giờ khắc này, quét mắt nhìn sang Thẩm Tịch ở cách đó khá xa mà cảm thấy vô cùng đáng ghét.
“Ha ha, đừng coi thường người ta như vậy, cậu Thẩm là một người khiến người ta kính phục đó, biết tiến biết lùi, lúc này vì muốn giữ được mạng sống mà bằng lòng quỳ xuống, thật là thông minh quá! Anh ta hiểu rất rõ, chỉ cần có thể được sống, việc sau này ai sẽ nói trước được điều gì? Nói không chừng còn có thể trả thù nữa đó!”, Tô Minh cười nói, anh đã nhìn thấu Thẩm Tịch từ lâu.
Quả nhiên, mặt Thẩm Tịch liền trắng bệnh.
“Cậu Thẩm, đáng tiếc là chiêu này không có tác dụng với tôi”, Tô Minh cười.
“Anh…”, Thẩm Tịch nghiến răng, biết kế hoạch giả bộ vô dụng quỳ xuống xin tha thứ của mình thất bại rồi: “Tô Minh, chị của tôi là Thẩm Băng Tuyền!!!”
Thẩm Tịch không còn đường lui nữa, giọng nói khàn đặc.
Chỉ còn biết uy hiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.