Lúc này, Thẩm Tịch cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.
Hắn sống sót rồi.
Hắn sung sướng đến muốn hét lên: Tôi sống sót rồi!
Tất cả những người khác cũng thở phào, cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Nhưng.
Ai cũng không ngờ rằng…
Chỉ trong chớp mắt.
“Vút!”
Tô Minh… lại vung kiếm lên.
Xích Ảnh kiếm hóa thành một luồng sáng chết chóc đâm xuyên qua cổ họng Thẩm Tịch.
Cắt đứt yết hầu hắn.
Máu tươi phun ra.
Đỏ lòm, cay mắt.
Thẩm Tịch ôm lấy cổ họng mình, mắt trợn trừng như muốn lòi cả ra.
Hắn không dám tin tưởng.
Hắn không cam tâm mà nhìn Tô Minh.
Hắn không ngờ rằng Tô Minh lại… nói mà không giữ lời! Anh vậy mà lại giết hắn!
Phía xa, Cơ Khâm vốn định đứng lên lại ngây ra như bị sét đánh.
Khuôn mặt hắn ta trắng bệch.
Hắn ta đờ đẫn.
Tất cả những người khác cũng hóa đá, ngay cả Diệp Mộ Cẩn cũng bất ngờ.
“Cậu Cơ, thật xin lỗi, theo lý mà nói anh quỳ xuống rồi thì tôi nên tha cho Thẩm Tịch nhưng hôm nay tôi đã đánh hai trận liên tiếp khiến cả người quá mệt mỏi, tay có hơi run, không nghe theo sự khống chế của tôi nên mới lỡ tay giết cậu Thẩm, tôi hoàn toàn không cố ý!”
Tô Minh than thở như thể rất bất đắc dĩ.
Nói xong, anh nhìn Diệp Mộ Cẩn: “Mộ Cẩn, đã muộn rồi, chúng ta nên về thôi”.
“Tô Minh!”, Cơ Khâm gào lên, đôi mắt đỏ lừ.
Hắn ta nhìn chằm chằm lưng Tô Minh, nỗi oán hận khó mà hình dung được. Hắn ta cuối cùng cũng hiểu rằng từ đầu đến cuối, Tô Minh đều không định bỏ qua cho Thẩm Tịch.
Bản thân hắn ta bị Tô Minh đùa bỡn, hai chân quỳ xuống một cách vô ích.
Hắn ta đã quỳ rồi nhưng Thẩm Tịch vẫn chết, hắn ta hoàn toàn không nhận được sự cảm kích của Thẩm Tịch, của nhà họ Thẩm cũng như Thẩm Băng Tuyền.
Hắn ta không có được gì ngoại trừ trò cười cả.