Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 213: Tô Minh thật xấu xa!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện hôm nay chỉ trong một ngày nhất định sẽ truyền đi khắp Hoa Hạ, Cơ Khâm hắn đã trở thành một tên hề.
“Cậu Cơ có chuyện gì?”, Tô Minh đương nhiên nghe thấy giọng nói oán độc của Cơ Khâm, bất ngờ là anh còn dừng lại, quay sang nhìn hắn ta, cười bỡn cợt hỏi.
Cơ Khâm nghẹn họng.
Vô thức định mắng chửi người.
Nhưng ánh mắt bỡn cợt của Tô Minh nhìn chằm chằm hắn ta khiến hắn ta cảm thấy lạnh lẽo, thể diện đã mất sạch sẽ rồi, hẳn không thể mất cả mạng nữa chứ?
Hắn ta vốn không phải đối thủ của Tô Minh, lúc này nhanh mồm nhanh miệng thì với tính cách của Tô Minh, anh nhất định sẽ ra tay.
Không đáng.
“Không… Không có gì, tôi chỉ muốn nói trời tối, cậu Tô và cô Diệp lái xe từ từ, chú ý an toàn”, Cơ Khâm đúng là cầm tinh ninja rùa, có thể nhịn được thì sẽ nhịn đến cùng. Hắn ta cười nói, mặc dù khuôn mặt tươi cười vô cùng méo mó.
“Trâu bò thật!”, Diệp Mộ Cẩn sửng sốt, khả năng nhẫn nhịn của Cơ Khâm thật khó tin.
“Cảm ơn cậu Cơ đã quan tâm. Anh mau đứng dậy đi, cứ quỳ trên đất lạnh như vậy không hay”, Tô Minh cũng “quan tâm” nói.
Nhưng sự quan tâm này của anh cũng quá tàn nhẫn. Anh cố ý nhắc tới chữ “quỳ” giống như dùng dao đâm thẳng vào tim Cơ Khâm.
“À phải rồi, không được quên chiến lợi phẩm”.
Tiếng hét của Cơ Khâm đã khiến Tô Minh nhớ ra gì đó.
Anh đi về phía thi thể của Thẩm Hạc và Thẩm Tịch lục được mấy tấm thẻ ngân hàng, cùng một bộ võ kỹ kiếm pháp cao cấp, một thanh kiếm linh khí.
Tô Minh không có hứng thú với thẻ ngân hàng, mặc dù trong thẻ ít nhất phải có 50 tỷ nhưng không có mật mã thì cũng như không, hơn nữa tiền với anh chỉ là một con số mà thôi.
Anh cũng không quá hứng thú với bộ kiếm pháp, cấp bậc của “Thiên vẫn kiếm” quá cao nên anh không coi trọng các loại kiếm pháp khác.
Nhưng thanh kiếm linh khí lại khá được. Tô Minh không dùng thì sau này cũng có thể đem tặng người khác, dù sao kiếm cấp bậc linh khí rất hiếm có.
Lục soát xong, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rời đi.
Tầng ba.
“Haha, Tô Minh thật xấu xa!”, Tiêu Nhược Dư bật cười, tâm trạng trở nên tốt hơn.
“Cô chủ, nếu Tô Minh thật sự có thể xóa được vết sẹo cùng kiếm ý trong kinh mạch của cô thì cô nhất định phải giữ tình hữu nghị lâu dài với hắn, thậm chí phải phát triển lên mức cao hơn”, dì Cầm hít sâu một hơi, sâu xa nói.
“Dì Cầm, dì nói gì thế?”, mặt Tiêu Nhược Dư hơi đỏ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.