“Hừ, em sẽ không tới Giáo Tôn Các nữa, phỏng chừng Lam Tuyết đã chuẩn bị xong bữa tối ngon lành đợi anh rồi”, Diệp Mộ Cẩn trừng Tô Minh một cái, có chút ghen tuông.
Vừa nghĩ tới tối nay Tô Minh chắc chắn sẽ đầu gối má kề với Lam Tuyết, còn làm những chuyện xấu hổ kia cô liền cảm thấy chua xót.
Tô Minh đột nhiên ôm chầm lấy Diệp Mộ Cẩn, đặt lên môi cô một nụ hôn bá đạo.
“Đồ vô lại”, thật lâu sau anh mới buông Diệp Mộ Cẩn ra, cô rời đi với gương mặt đỏ bừng, cùng một câu trách mắng ngọt ngào.
Chia tay Diệp Mộ Cẩn.
Tô Minh quay trở lại Giáo Tôn Các.
"Tô Minh, anh đã về rồi…”, giọng nói Lam Tuyết kinh ngạc mang theo vui mừng reo lên, cô vẫn luôn ngồi trên ghế sofa đợi anh.
Trên bàn quả nhiên đã bày đầy những món ăn ngon, còn có một bình rượu vang.
Lam Tuyết mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt, không thoa phấn, dáng người mảnh mai của cô được bộ đồ ngủ rộng rãi tôn lên, trông vô cùng có phong vị.
Đặc biệt là một đôi bàn chân trắng nõn, được sơn móng xinh xắn, vô cùng tinh xảo, giẫm trên đôi dép lê nửa gót chạm rỗng đính đá, xinh đẹp động lòng người.
“Nhìn cái gì vậy?”, Lam Tuyết vứt cho Tô Minh một cái trợn trắng mắt, khuôn mặt phiếm hồng.
Lam Tuyết lớn như vậy, ngoại trừ cái đêm ba năm trước bị đánh thuốc rồi cùng Tô Minh...
Thời gian còn lại cô đều không tiếp xúc riêng tư với bất kỳ người khác giới nào.
Trai đơn gái chiếc, lúc này lại ở cùng dưới một mái hiên, thực sự rất căng thẳng, thật ra thì trước khi Tô Minh quay lại cô cũng đã rất bồn chồn rồi.
“Ăn cơm, ăn cơm, ha ha ha…”, tâm trạng của Tô Minh rất tốt, thu hoạch đêm nay cũng đủ khiến người khác phải giật mình, lại có người đẹp bầu bạn, đúng là rất sảng khoái.
Lam Tuyết như một cô vợ nhỏ, dịu dàng tiến lên giúp Tô Minh cởi áo khoác, treo lên giá quần áo, lại tháo giày cho anh.
Hai người ngồi vào bàn ăn.
Cô rót rượu cho anh, cũng rót cho mình một ly.
“Tô Minh, xin lỗi!”, Lam Tuyết nâng ly rượu lên, đôi mắt đẹp nghiêm túc, nhưng bỗng nhiên đôi mắt ấy lại đỏ bừng: “Ba năm trước, em…”
Cô hổ thẹn suốt ba năm.