Nhưng cô ta cũng không thể nói những lời này với người khác.
Vừa nghĩ tới việc đánh vào mông mà cô ta liền cảm thấy mềm nhũn chân ra rồi.
“Thật sao ạ? Tôi biết rồi”, mặc dù Dương trưởng lão cảm thấy Hứa Như Ý hơi kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Chàng trai! Có cần tôi tự ra tay không?”, Dương trưởng lão nhìn Tô Minh, hỏi.
Theo như bà ta thấy, bà ta mà đứng ra thì Tô Minh chắc sẽ gặp họa, vì vậy bà ta cũng ngại ra tay.
Bà ta đường đường là trưởng lão ở cảnh giới thiên vị hậu kỳ của Cửu Hư Tông lại đi ra tay đối phó với một người trẻ tuổi tầm 20 tuổi ở giới thế tục, nói thật thì bà ta cũng cảm thấy như đang sỉ nhục bản thân.
“Vẫn mong được chỉ giáo vài chiêu”, Tô Minh nói.
Cảnh giới thiên vị hậu kỳ ư? Tô Minh không sợ.
Sau khi nuốt trọn nhân sâm ngàn năm và thú tinh thì thực lực của anh đã tăng lên gấp nhiều lần.
Đến nỗi mà Tô Minh cảm thấy anh đã là vô địch trong cảnh giới tôn giả rồi. Khéo kể cả là bán bộ tôn giả cũng không phải là đối thủ của anh, chứ đừng nói đến cảnh giới thiên vị hậu kỳ hay đỉnh phong kỳ.
Nhưng Tô Minh không dám chắc chắn 100%. Bởi vì đến thời điểm hiện tại anh vẫn chưa giao đấu với cường giả thật sự.
Thậm chí là trước đây anh cũng chưa từng giao đấu với người ở cấp bậc hậu kỳ của cảnh giới thiên vị.
Tô Minh chỉ đoán vậy thôi, vì vậy mà sự xuất hiện của vị trưởng lão của Cửu Hư Tông khiến anh thấy phấn khích và mong đợi.
“Tuổi nhỏ mà dũng cảm! Tốt lắm”, Dương trưởng lão có chút kinh ngạc. Bởi kể cả ở Huyền Linh Sơn cũng có rất ít người dám ở trước mặt mình mà nhắc đến việc muốn được chỉ giáo vài chiêu. Vì vậy bà ta cảm thấy có chút thích thú.
Một lát sau, Dương trưởng lão đột nhiên giải phóng khí tức của bản thân mình, giải phóng khí tức cảnh giới thiên vị hậu kỳ.
Việc giải phóng này khiến cả viện võ đạo dường như bị kéo vào không gian khủng khiếp và lạnh lẽo, dường như bỗng chốc trở nên tối om, không khí cũng không lưu động được.
Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy cổ mình như bị kẹt cứng lại, không thể thở nổi.
Mạnh!
Quá mạnh!
Mạnh ngoài sức tưởng tượng!