Tiếp đó anh lại giơ tay lên nhưng không hạ xuống, quát: “Nếu không cút đi thì tôi sẽ đánh tiếp đấy”.
“Tôi…”, Hứa Như Ý theo bản năng lùi về sau hai bước, nói: “Tôi… Tôi… Tôi đi! Tôi đi là được chứ gì? Đồ khốn nhà anh, anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi, tôi hận anh!”
Nói xong, cô ta chạy ra ngoài viện võ đạo, vừa chạy đi vừa khóc.
Dương trưởng lão vội chạy theo sau cô chủ Hứa Như Ý của mình.
Còn Công Tôn Thần cũng rụt cổ định rời đi cùng với Dương trưởng lão và Hứa Như Ý.
Nhưng chưa đợi hắn cất bước thì Tô Minh đã nói: “Anh Công Tôn cũng định đi sao? Ha ha… Anh coi viện võ đạo của nhà họ Diệp là cái gì vậy? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” . Truyện Phương Tây
Lúc đó toàn thân Công Tôn Thần run rẩy, suýt nữa thì quỳ sụp trên đất.
“Cô Hứa, cứu tôi với!!!”, Công Tôn Thần gào lên một cách tuyệt vọng.
Nhưng Hứa Như Ý lại như không nghe thấy, gần như đã quên hẳn là có một người như vậy tồn tại.
“Cô chủ, vậy Công Tôn Thần…”, lão Dương nhắc nhở.
“Tôi muốn về Cửu Hư Tông, tôi muốn nói cho bố biết có người bắt nạt tôi”, Hứa Như Ý khóc thảm thiết: “Tên Công Tôn Thần kia, đều tại hắn, một tên vô dụng còn muốn đến gây sự với tên dâm tặc kia, hại tôi lại bị bắt nạt thêm lần nữa, hắn chết đi càng tốt!”
Lão Dương bất đắc dĩ, suy nghĩ kỹ, cũng đành phải mặc kệ Công Tôn Thần vậy, dù gì, cho dù là ông ta thêm cả cô chủ thì cũng không có khả năng để cứu Công Tôn Thần.
Cô chủ thì càng khỏi phải nói, trước mặt bao nhiêu người lại bị người ta tét mông.
Mà mình còn chẳng đỡ nổi một chiêu của người thanh niên kia.
Ngoài ra, nhiệm vụ của lão Dương chính là bảo vệ cô chủ, bây giờ trong lúc hiểm nguy thế này, việc cần làm nhất vẫn là bảo vệ cho cô chủ rời khỏi đây một cách an toàn, còn về sống chết của Công Tôn Thần thì có quan trọng không?
Công Tôn Thần tuyệt vọng đến mức như mất đi linh hồn, hai mắt hắn ngây ra nhìn chằm chằm lão Dương và Hứa Như Ý rời đi.
Cùng lúc đó, Tô Minh đã đi đến trước mặt Công Tôn Thần.
Theo bản năng, Công Tôn Thần muốn lùi lại phía sau, nhưng hắn ta lại bàng hoàng phát hiện ra cơ thể mình đã bị khí tức của Tô Minh khoá chặt lại, không thể nhúc nhích được.