"Thật thú vị", Diễm Huyền Kình nhìn kĩ Trầm Dã, trong lòng có chút tán thưởng, có vẻ như trước đây ông ta đã coi khinh Trầm Dã rồi, quả nhiên để trở thành Thái thượng các chủ trẻ tuổi nhất ở Chúng Sinh các thì Trầm Dã cũng không hề đơn giản.
Ngay lúc này, khoảng hai triệu người vừa mới quyết định rời khỏi Chúng Sinh các kia!
Tất cả bọn họ đều ngẩng đầu, hướng về phía bầu trời xanh, hướng về phía đại đạo vô thượng, trăm miệng một lời mà phát ra lời thề rằng: "Từ hôm nay trở đi, tôi tình nguyện rời khỏi Chúng Sinh các, từ nay về sau, tôi không còn chút liên quan nào tới Chúng Sinh các nữa!"
Hơn hai triệu lời thề đạo pháp theo lời bọn họ mà xuất hiện.
Mọi người đều có thể cảm nhận được rằng hai triệu người kia đang dần mất đi một loại hơi thở, đó là hơi thở thuộc về Chúng Sinh các.
Hơn nữa, chiến trường cổ đã bắt đầu kì thị hai triệu người này.
Cùng lúc đó, tại không gian của Chúng Sinh các, khí tức đang nhanh chóng suy tàn, hỗn loạn, ở chỗ Chúng Sinh các, linh khí Tiên Nguyên và đạo pháp tiên vận nhanh chóng phát tán ra ngoài hết chín phần.
Nhân tiện đó.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Diễm Huyền Kình, Trầm Dã và mấy trăm người còn lại, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hai triệu người này bỗng bay lên cao.
Giống như những ngôi sao chổi.
Bọn họ bỏ chạy tứ tung.
Tam Vương gia của vương triều Cửu Minh đã nói rằng sẽ giết hết người của Chúng Sinh các, bây giờ, bọn họ đã không còn là người của Chúng Sinh các nữa, trước mắt cứ chạy thoát khỏi không gian này rồi trốn đến chư thiên vạn giới đã, nếu vậy thì vương triều Cửu Minh cũng không đủ sức để đi đến chư thiên vạn giới mà tìm kiếm hơn hai triệu người được? Trong lòng của hai triệu người này dâng lên cảm giác may mắn và an toàn.
Nhưng mà.
Ngay sau đó.
Ngay tại lúc hai triệu người này chạy tới vùng ranh giới của không gian, âm mưu rời khỏi Chúng Sinh các.
Bỗng nhiên!
"Oang oang oang oang..."
Tiếng va chạm trầm đục không ngừng vang lên, chỉ trong vài hơi thở, có khoảng hai triệu tiếng vang thấu tận trời xanh.
Tiếng la tràn ngập sự phẫn nộ, tuyệt vọng và không dám tin vang lên ngập trời.
"Sao lại như vậy được? Không gian đã bị phong ấn rồi sao?"
"Vương triều Cửu Minh lợi dụng Thiên Địa Phong Ấn Pháp để làm phong ấn, phong ấn cả không gian của Chúng Sinh các!"
"Chạy không thoát sao? Vương triều Cửu Minh muốn tất cả mọi người phải chết! Mặc kệ chúng ta có rời khỏi Chúng Sinh các hay không?"
"Má nó! Tại sao có thể như vậy chứ? Ta không muốn chết đâu!"
...
Trong nháy mắt, âm thanh tức giận, mắng mỏ của hai triệu người không dứt bên tai.
Sắc mặt của Diễm Huyền Kình không hề thay đổi.
Giống như ông ta không hề nghe thấy gì cả.