Người cuối cùng trong ba người thì thân hình lại đột nhiên phóng đại gấp mấy trăm lần, tựa như người khổng lồ chống đỡ thiên địa, nhất là hai cánh tay, thân thể cuồn cuộn, khí tức lực lượng rít gào gầm rú khiến người ta nghẹt thở. Cơ thể cao lớn vô cùng của ông ta đứng ở đó nhìn như ma thần, còn hai tay thì ôm lấy một cái trụ đá khổng lồ dài chừng ngàn mét, đường kính hàng chục mét, trên trụ đá đó có các loại ma ảnh quỷ ảnh đáng sợ đang lượn lờ, quỷ khóc sói gào. Hai tay ông ta ôm chặt lấy Ma Trụ, hung hăng dùng lực, khi thân thể phát lực bành trướng, Ma Trụ liền chuyển động, khói đen trên Ma Trụ tỏa ra, ma khí, sát ý tùy tiện từ trên Ma Trụ cuồn cuộn bạo phát. Ma Trụ gào xé mang tất thảy không gian ngăn cản đang dị động, phảng phất phá vỡ cả không gian và thời gian, lao về phía Tô Minh với tốc độ cực hạn.
Nhất thời.
Trên chiến trường cổ lại dâng lên một mảng kêu rống thảm thiết của hàng ngàn hàng vạn người, bởi vì ba vị lão tổ tông của vương triều Cửu Minh này vừa ra tay đã quá đáng sợ! Bất kể là Thông Thiên chưởng ấn, hay là Bát Bộ Long Ấn, hay là Ma Trụ, khi tấn công đều khó tránh khỏi phát tiết một số khí tức, mặc dù chỉ là một chút thôi nhưng cũng có dao động như hủy thiên diệt địa. Một hai triệu đệ tử cũ của Chúng Sinh các đó, vừa không được Tô Minh và Diễm Huyền Kình bảo vệ, đám người thánh tôn Minh Nguyệt cũng không thể bảo vệ bọn họ, cộng thêm thực lực vốn đã yếu kém nên lập tức bị biến thành tấm bia sống, tử thương vô cùng nghiêm trọng, phóng mắt ra nhìn gần như không có bao nhiêu người còn sống, cực kỳ thê thảm.
Lại nhìn lại Tô Minh.
Tô Minh lúc này dường như bị ba vị lão tổ tông khóa chặt tại đó, đứng giữa không trung, không hề nhúc nhích.
Ma Trụ đang điên cuồng kéo tới đó cũng được, Thông Thiên chưởng ấn ngập trời trấn áp tới cũng được, hay là Bát Bộ Long Ấn không chút kiêng nể đánh tới cũng vậy, gần như toàn bộ đến trước người Tô Minh!
Thoạt nhìn đều sắp tiếp xúc với Tô Minh rồi.
Diễm Huyền Kình căng thẳng đến nghẹt thở, Mạc Thanh Nhạn cũng không kém.
Đột nhiên.
"Cút!", Tô Minh bước ra một bước, đầu tiên nghênh đón Ma Trụ.
Tô Minh nghiến răng nghiến lợi, nụ cười dữ tợn, anh nâng tay lên đánh ra một quyền, phát rồ mất trí như anh, lại trực tiếp dùng thân thể tới gần Ma Trụ, thân thể cường tráng đánh một quyền lên Ma Trụ.
"Ầm!", nhất thời, chấn lực cuồn cuộn từ trên Ma Trụ trầm bổng mở ra, ong ong nổ vang, dao động khắp đất trời, xé rách màng nhĩ của rất nhiều người.
Đồng thời, rõ ràng có thể thấy được, một quyền đó của Tô Minh lại đánh cho Ma Trụ lập tức dừng lại, hơn nữa, bắt đầu từ điểm tiếp xúc giữa quyền và Ma Trụ, từng vết nứt nhanh chóng lan tràn khắp Ma Trụ.
Ma Trụ đó lại phải vỡ vụn ư?
Một màn này dọa chết mọi người.
Cho dù là thánh tôn Minh Nguyệt cũng phải há hốc miệng, như thế này phải có thể lực thế nào mới có thể cứng cỏi xử lý tấn công đến từ một lão quái vật cảnh giới Tru Mệnh tầng chín? Dù sao, đổi lại là bản thân thánh tôn Minh Nguyệt có chết cũng không làm được, còn kém rất xa.
"Ha ha ha ha, Ma Trụ chó má gì chứ, cũng quá yếu ớt rồi, không phải làm bằng giấy đó chứ?!", Tô Minh cười ha ha, không chút kiêng nể, chiến ý vô song, trào phúng mỉa mai.
Đúng lúc này.
Trên đỉnh đầu phía sau lưng, Bát Bộ Long Ấn và cả Thông Thiên chưởng ấn đều đã đến rồi! Thoạt nhìn, Tô Minh căn bản không có cơ hội để né tránh, nhưng trên thực tế anh cũng căn bản không hề muốn né tránh.