"Bái kiến Các chủ", đúng lúc này, thánh tôn Minh Nguyệt và hơn mười người phía sau cô ta cùng cả Hoàng Hoang đang bị trọng thương nửa quỳ trên đất cách đó không xa, toàn bộ đều cung kính lên tiếng. Trong đó, sắc mặt của thánh tôn Minh Nguyệt lập tức tái nhợt, trong lòng có nỗi sợ hãi và phẫn nộ cực lớn, cô ta nào ngờ được Các chủ sẽ tới chứ? Không cần phải nói, hơn mười người đằng sau đã thông báo cho Các chủ, hơn mười người này vẫn luôn e sợ và tôn kính vô cùng đối với cô ta, không ngờ vì một Tô Minh là lập tức bỏ rơi cô ta, coi như cỏ dại còn hơn cả cỏ dại, thật sự đáng hận.
"Ừ", người đàn ông trung niên chỉ ừ một tiếng rồi nhìn thật sâu thánh tôn Minh Nguyệt, tiện đà hỏi một vị chấp kiếm giả đằng sau thánh tôn Minh Nguyệt: "Kể lại cụ thể về cậu bạn trẻ Tô Minh đó cho bổn tọa".
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông mặc áo bào trắng xa xa nhìn về phía Tô Minh.
Vị chấp kiếm giả đó vội vàng đáp lời, không dám thêm mắm dặm muối, cũng không dám nói bớt đi một phần.
Rất nhanh, khi ông ta nói xong, sắc mặt của người đàn ông trung niên có chút trầm lãnh, lại nhìn về phía thánh tôn Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, cô khiến bổn tọa thất vọng rồi!"
"Bịch...", toàn thân thánh tôn Minh Nguyệt run rẩy, lập tức quỳ xuống.
Quỳ xụp xuống đất.
"Minh Nguyệt, ai cũng có tâm tư riêng, nhưng cô đã quá phận rồi, đố kỵ khiến cô đánh mất khả năng phán đoán cơ bản, tôn chỉ của Cực Kiếm các đã bị cô ném ra sau đầu rồi, Minh Nguyệt, cô đã biết sai chưa?", người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng nghiêm giọng nói, khi nói chuyện, khí tức trực tiếp áp bức lên người thánh tôn Minh Nguyệt.
Trong khoảnh khắc, cả người thánh tôn Minh Nguyệt vang lên tiếng gân cốt rắc rắc, khóe miệng đã tràn đầy máu tươi.
Trực tiếp bị thương, hơn nữa thương thế còn không nhẹ.
Thánh tôn Minh Nguyệt lại không dám có bất cứ một tia bất mãn nào, bởi vì kiếm tu vốn có khí tức mẫn cảm, nhất là Các chủ, chỉ cần cô ta có một tia bất mãn, Các chủ sẽ biết ngay, kết cục sẽ rất khó nói, Các chủ từ xưa tới nay luôn rất tàn nhẫn thủ đoạn.
"Minh Nguyệt biết sai rồi!", thánh tôn Minh Nguyệt đầu tiên nhận lỗi, nhưng sau đó lại cắn răng, mặt mày giàn dụa nước mắt nói: "Các chủ, tôi... tôi thừa nhận bản thân có lòng đố kỵ, nhưng lòng trung thành của Minh Nguyệt đối với Cực Kiếm các nhật nguyệt chứng kiến. Sở dĩ Minh Nguyệt gây khó dễ cho Diễm Huyền Kình, sở dĩ không lập tức chiêu mộ Tô Minh, nguyên nhân lớn nhất vẫn là mặc dù Tô Minh này thiên phú vô địch, thực lực mạnh mẽ, từ cổ chí kim hiếm thấy được một người như vậy, nhưng lại không có chiến tích gì trên con đường kiếm đạo, rất yếu. Cực Kiếm các chúng ta chính là nơi tu luyện kiếm đạo tinh túy nhất".
Thánh tôn Minh Nguyệt rất thông minh.
Đầu tiên thể hiện thái độ nhận lỗi, nhưng lại là lời biện giải cho bản thân.
"Không có thành tựu gì về kiếm đạo ư?", ánh mắt người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng đó lóe lên, nhìn về phía Hoàng Hoang cách đó không xa: "Hoàng Hoang, không phải ông nói cậu bạn Tô Minh này có thiên phú chí cường trên con đường kiếm đạo sao?"
"Việc này...", Hoàng Hoang không biết nên nói thế nào, đúng vậy, ông bạn cũ Diễm Huyền Kình đã nói như vậy, nhưng quả thực từ đầu đến cuối Tô Minh giết chết ba vị lão tổ tông của vương triều Cửu Minh vẫn chưa đề thể hiện một chút nào liên quan đến kiếm đạo, cho nên ông ta cũng có chút không dám chắc chắc, bảo đảm một trăm phần trăm. Dù sao, mắt thấy mới là sự thật.
Thấy Hoàng Hoang không biết trả lời thế nào, sâu trong lòng thánh tôn Minh Nguyệt thở phào một hơi, cô ta biết mặc dù cô ta đã chọc giận Các chủ, nhưng ít nhất vẫn giữ được mạng sống, vẫn may, vẫn may, vẫn may.
"Cậu bạn Tô Minh, không biết cậu trên con đường kiếm đạo...", người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng ngẫm nghĩ, rồi nhìn về phía Tô Minh, hơi khẽ chắp tay, đích thân lên tiếng hỏi.
Ông ta rất bức thiết muốn biết.
"Việc này quan trọng sao?", Tô Minh liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên áo bào trắng một cái, mỉm cười nói: "Tiền bối, tôi sẽ không gia nhập Cực Kiếm các đâu, bất luận kiếm đạo của tôi thế nào".