Đây là lời nói thật lòng của Trần Chỉ Tình.
Từ giây phút cô có mối quan hệ yêu đương với Tô Minh thì cô đã biết bản thân mình không thể độc chiếm anh rồi.
Tô Minh đã cạn sạch lời.
Nhưng mà, suy nghĩ kỹ thì cũng có thể hiểu được.
Trần Chỉ Tình sinh ra trong gia tộc họ Trần, với tư tưởng giáo dục của người con gái dòng chính trong đại gia tộc có lịch sử hàng trăm năm, cô có thể chấp nhận việc đàn ông năm thê bảy thiếp và coi đó như chuyện bình thường.
Bởi vì, cho dù là bố của Trần Chỉ Tình, hay là ông nội cũng vậy, thậm chí đến cả chú bác trong họ cũng có không ít phụ nữ, nghe nhiều thấy nhiều nên cũng bị ảnh hưởng.
“Ông xã, em hỏi anh, anh thấy Cẩm Phồn thế nào?”, Trần Chỉ Tình đột ngột ngồi dậy hỏi rất nghiêm túc.
“Cái gì mà thấy thế nào?”
“Tức là, anh có muốn để cô ấy làm người phụ nữ của anh không?”, Trần Chỉ Tình hỏi.
Trong đầu Tô Minh bất giác xuất hiện gương mặt xinh đẹp với ngũ quan tinh tế của Tống Cẩm Phồn, nói thực, Trần Chỉ Tình không hỏi thì thôi, một khi đã hỏi, nếu nói thật lòng thì đàn ông yêu cái đẹp thì cũng là bình thường đúng không?
Chỉ cần là một người đàn ông bình thường thì hẳn là chẳng có ai không thích Tống Cẩm Phồn.
Dung mạo kia của Tống Cẩm Phồn, không dám nói là đẹp trên trăm nghìn người nhưng cũng chắc chắn là người đẹp nhất trong cả chục nghìn người, danh xưng Viên minh châu hạng nhất của Nguyên Hải cũng chẳng phải nói đùa, phải biết là, đến cả Trần Chỉ Tình cũng không được coi là người phụ nữ đẹp nhất thành phố Dương Giang.
Nhưng Tống Cẩm Phồn lại được cả thành phố Nguyên Hải công nhận là người phụ nữ đẹp nhất, hơn nữa, thành phố Nguyên Hải lại rộng hơn thành phố Dương Giang rất nhiều.