“Mẹ, buổi xem mắt hôm nay đặt cơm trưa ở nhà hàng nào?”
“Tiên Vị Cư”, Mục Thanh Hoa nói.
“Con biết rồi, con ra ngoài một chuyến, trưa nay con sẽ đến đó”, Tống Cẩm Phồn nói.
“Con định đi đâu?”
“Đón bạn”, cô ta đương nhiên không thể nói thẳng ra là ai.
“Không đi không được à? Sắp đến trưa rồi, chúng ta đã hẹn trước với cậu Ngô mà con còn bắt người ta đợi?”, Mục Thanh Hoa cau mày: “Con biết cậu Ngô ưu tú thế nào không? Cậu ấy là con cháu dòng chính ở gia tộc hạng nhất bên Ma Thành. Nếu con bỏ lỡ thì sẽ hối hận cả đời. Tài sản riêng của cậu Ngô cũng hơn 100 tỷ, tài sản của nhà cậu ấy hơn 500 tỷ. Nhà họ Ngô là gia tộc có máu mặt ở Ma Thành, hơn nữa nghe nói cậu Ngô có quan hệ vô cùng chặt chẽ với bên Huyền Linh Sơn”.
“Mẹ, con biết rồi, con biết cái cậu Ngô đấy rất giỏi rồi. Mẹ đã nói nhiều lắm rồi”, Tống Cẩm Phồn phiền muốn chết: “Nhưng con đã hứa là đi đón bạn, giờ không đi không được. Mẹ, nếu mẹ không đồng ý để con đi đón thì con cũng không đến buổi xem mắt đâu”.
“Con…”, Mục Thanh Hoa trừng con gái, cuối cùng vẫn đồng ý: “Đón người xong thì đến Tiên Vị Cư, mau lên, điện thoại còn pin không đấy? Đừng để đến lúc cần lại không liên lạc được”.
“Con biết rồi, mẹ dài dòng thật đấy”.
Tống Cẩm Phồn thở phào, vội vàng rời đi.
“Đã sắp 22 tuổi rồi mà còn chưa yêu đương bao giờ thì sao được? Không ép con thì không biết đến lúc nào con mới kết hôn nữa. Trông chờ vào mình con là không được, lúc trước đính hôn với Tiết Tịnh gì đó rồi, kết quả người ta chết luôn”, Mục Thanh Hoa càu nhàu.
Nửa tiếng sau.
Tống Cẩm Phồn đã đón được Tô Minh.