Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 312: Tu giả võ đạo?




“Con thì biết cái gì? Mấy đồng nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải còn được, nhưng so với cả Hoa Hạ thì là cái thá gì? So với nhà họ Ngô thì càng kém xa. Hơn nữa, tiền đương nhiên càng nhiều càng tốt, nếu con có tiền thì thậm chí còn có thể liên hệ được với bên Huyền Linh Sơn”.
“Mẹ, Tô Minh vô cùng, vô cùng ưu tú”, Tống Cẩm Phồn thở dài: “Nói thẳng ra thì cái tên họ Ngô kia còn không đáng xách dép cho Tô Minh. Anh ấy là tu giả võ đạo, thực lực rất mạnh”.
“Tu giả võ đạo?”, vẻ mặt Mục Thanh Hoa thay đổi. Bà ta lén liếc nhìn Tô Minh, vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc: “Thật?”
“Thật đấy ạ”, Tổng Cẩm Phồn gật đầu: “Thực lực còn vô cùng mạnh, anh ấy đã cứu con hai lần rồi”.
“Tu giả võ đạo? Có phải đến từ Huyền Linh Sơn không?”
“Chuyện này…”, suy cho cùng Tống Cẩm Phồn cũng không thể nói dối mẹ mình được. Tô Minh quả thực không phải đến từ Huyền Linh Sơn, anh là người nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang.
“Quả nhiên không phải. Không đến từ Huyền Linh Sơn thì còn tu giả võ đạo cái gì? Hẳn cũng không có thực lực gì đáng nói, tu giả võ đạo ở giới thế tục đều như nhau, chẳng được cái tích sự gì hết. Nếu bọn họ mà cũng được tính là ra gì thì cậu Ngô cũng vậy, cậu ấy cũng là tu giả võ đạo”, Mục Thanh Hoa lạnh lùng nói: “Mau đuổi tên nhóc đó đi cho mẹ”.
“Đừng mà mẹ, nếu mẹ đuổi Tô Minh đi thì bữa cơm hôm nay, con không ăn nữa”, Tống Cẩm Phồn vô cùng kiên quyết.
“Con…”, Mục Thanh Hoa tức đến mức muốn đánh người.
Người trẻ tuổi tài năng tuấn tú như cậu Ngô cả cái Hoa Họa này có biết bao cô gái phải thèm khát chứ?
Cậu Ngô thực lực mạnh, đẹp trai, có tiền, chỗ dựa vững chắc… Kết quả con gái nhà mình lại không thích, thực khiến bà ta tức chết.
Mục Thanh Hoa và Tống Cẩm Phồn đều không muốn nhượng bộ mà trừng nhau mất một phút, cuối cùng, Mục Thanh Hoa bại trận: “Được, được, được, vậy để tên nhóc đó cùng ăn cơm đi”.
“Thế còn được”, Tống Cẩm Phồn vui mừng, tươi cười nói.
Mục Thanh Hoa lại có vẻ trào phúng mà cười khẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.