Bà ta cũng có suy nghĩ riêng của mình. Nghĩ kỹ thì hôm nay cho tên nhóc kia ăn cùng cũng có chỗ tốt, để tên nhóc đó cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và cậu Ngô, rồi biết khó mà lui, sau này không quấn lấy con gái mình nữa, như vậy bà ta cuối cùng sẽ đạt được mục đích.
Lúc Mục Thanh Hoa và Tống Cẩm Phồn nhỏ giọng nói chuyện với nhau…
Bên này, Ngô Lập Thần lại chủ động bắt chuyện với Tô Minh: “Tôi là Ngô Lập Thần, đến từ nhà họ Ngô ở Ma Thành, làm quen một chút, anh bạn anh là nhà nào vậy?”
Ngô Lập Thần nhấc tay lên.
Tô Minh bắt nhẹ: “Tô Minh, một thân một mình thôi”.
Nhà họ Tô ở thành phố Dương Giang đã trở thành quá khứ, anh quả thực là một thân một mình.
Ngô Lập Thần khẽ ngây người, hắn ta còn tưởng Tô Minh cũng là người của gia tộc nào đó, không ngờ… chả là cái thá gì.
Ngoài ra, Tô Minh? Cái tên này hình như đã nghe thấy ở đâu đó, nhưng mà hắn ta chưa thể nghĩ ra được ngay lập tức, cũng chẳng nghĩ thêm nữa.
Dù gì, cái tên Tô Minh này cũng chẳng hiếm, mình đã từng nghe qua thì cũng bình thường.
“Cậu Tô, anh và cô Tống là bạn học sao?”, Ngô Lập Thần hỏi, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
“Không phải”.
Ngô Lập Thần hơi nổi đoá, Tô Minh nói chuyện rất ít, như thể không muốn bắt chuyện với mình, đúng là nể mặt mà không biết điều.
“Người anh em, anh chơi xe đua không?”, Ngô Lập Thần không phải là người thích khoe mẽ, nhưng, hôm nay thì buộc phải khoe khoang một chút.
Nếu không, làm sao mà đả kích thằng nhãi trước mắt này đây, làm sao để cho thằng nhãi này biết khó mà lui chứ?
Ngô Lập Thần chỉ về phía chiếc Koenigsegg: “Nếu anh cũng chơi xe đua thì sau này chúng ta chơi chung, chiếc kia là xe của tôi”.
Kiểu khoe cứng nhắc.