Nhưng xem mãi một hồi, cô ta lại quay đầu sang ngọt ngào nhìn về phía Tô Minh: “Anh Tô Minh, anh thích ăn món gì?”
“Đậu sốt tê cay, canh đầu cá, thịt viên sư tử, mỳ nấu nước gà”, Tô Minh nói, những món này đều rất bình thường, trước đây khi mẹ anh còn sống vẫn thường nấu, anh thực sự rất thích ăn.
“Vừa hay đều có”, Tống Cẩm Phồn vui vẻ thốt lên, mấy món này đều chọn hết.
Ngô Lập Thần thấy vậy thì dù có nhẫn nhịn được nhưng cũng bị làm cho tức đến phát run, hắn đưa thực đơn cho Tống Cẩm Phồn chọn món, mà Tống Cẩm Phồn lại đi chọn những món Tô Minh thích, đau lòng quá.
Ngô Lập Thần dùng ánh mắt mong chờ nhìn vào Tống Cẩm Phồn, trong lòng nghĩ, em đã hỏi Tô Minh rồi thì cũng phải hỏi Ngô Lập Thần tôi muốn ăn gì chứ? Đáng tiếc, Tống Cẩm Phồn gần như bỏ qua hắn luôn.
Chỉ có Mục Thanh Hoa cảm nhận được bầu không khí có chút gượng gạo nên vội nói:
“Tiểu Thần, cháu thích ăn món gì? Chọn đi”.
Ngô Lập Thần chỉ đành thuận theo để giảm bớt sự xấu hồ, chọn vài món ăn.
Chọn món xong.
“Cẩm Phồn, nhìn cái này…”, đúng vào lúc Mục Thanh Hoa mở lời, bà ta đặt chiếc túi được bọc rất cẩn thận và đẹp đẽ lên bàn, rồi từ trong túi lấy ra chiếc hộp bằng gỗ trông khá cổ xưa, bên cạnh còn đặt kèm một chiếc chìa khoá.
“Đây là Tiểu Thần tặng cho mẹ, là Khinh Nhan Hoàn do một vị dược sư nổi tiếng nhất ở Huyền Linh Sơn làm ra, nó khác hoàn toàn với loại Khinh Nhan Hoàn vẫn thường bán trên thị trường của giới Thế tục chúng ta đó”.
Mục Thanh Hoa khoe khoang, trong lúc nói còn nhìn sâu vào Tô Minh một lúc: “Tiểu Thần nói, viên Khinh Nhan Hoàn này, một viên có giá đến mấy trăm triệu, còn phải có quan hệ với bên Huyền Linh Sơn thì mới mua được”.
Tống Cẩm Phồn đưa mắt nhìn, vẫn còn cảm thấy hơi ngạc nhiên và tò mò, con gái thường không có sức chống cự đối với những thứ có thể làm đẹp.
Nhưng, cũng chỉ có hứng một lúc đó thôi, sau đó sự hứng thú này đã bị cô ta bóp chết không thương tiếc, cô ta lười đi tìm hiểu những thứ đồ do tên Ngô Lập Thần không ra gì kia mang đến.