Còn nếu mình đi, bất luận kết quả của mình có ra sao, chí ít nhà họ Lạc và Lạc Thu Thủy nhất định sẽ không gặp tổn hại.
Nhà họ Lạc và Lạc Thu Thủy vô tội, mình không thể làm rùa rụt cổ, để cho nhà họ Lạc và Lạc Thu Thủy xuống địa ngục?
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn hoàn toàn trắng bệch.
"Ông, không thể cầu xin Phiêu Diểu Tông sao? Phái người qua đây giúp Tô Minh! Tô Minh tài giỏi như vậy, hơn nữa còn trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần lần này giúp anh ấy...", Diệp Mộ Cẩn cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
"Vừa nãy, thiếu chủ Phiêu Diểu Tông nói, nếu không có Thẩm Băng Tuyền, dựa vào thiên phú của Tô Minh sẽ giúp đỡ Tô Minh. Nhưng đáng tiếc, lần này có Thẩm Băng Tuyền, theo ý của cậu ấy, Thẩm Băng Tuyền cũng vô cùng tài giỏi, vì cậu Tô mà kết thành hận thù với Tô Minh thì thật không đáng".
"Chết tiệt", đôi môi đỏ mọng của Diệp Mộ Cẩn bị cắn rách: "Thiếu chủ Phiêu Diểu Tông thì biết cái rắm, cái gì mà Thẩm Băng Tuyền vô cùng tài giỏi? Thế gian này không có người đàn ông nào có thể tài giỏi hơn người đàn ông của cháu! Lần này có khả năng giúp người đàn ông của cháu thì họ lại không dùng, từ nay về sau, muốn cũng không được, đêm nay nếu như người đàn ông của cháu có thể sống sót, về sau Phiêu Diểu Tông có hối hận thì cũng không kịp. Mk!"
Diệp Mộ Cẩn trong cơn nóng giận không nhịn được chửi bậy.
"Diệp Mộ Cẩn mang theo Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ, và toàn bộ học viên cảnh giới tụ khí của viện võ đạo, đi tới nhà họ Lạc ở Ma Thành!", ông cụ Diệp trầm mặc một lúc rồi nói: "Đây là những gì nhà họ Diệp nợ cậu Tô".
"Dạ", Diệp Mộ Cẩn nghiêm túc gật đầu, đôi mắt xinh đẹp ửng hồng, cô ta biết, đêm nay có thể khó mà sống sót.