Chỉ cần Tô Minh chết, ba nhát kiếm khủng khiếp đó sẽ tự động biến mất, vì dù gì chủ mất thì kiếm cũng chẳng còn.
Mà lúc này lại còn là một cơ hội cực tốt, Tô Minh vì xuất ra ba nhát kiếm kinh hồn đó, anh rõ ràng đã rơi vào trạng thái yếu ớt, khí tức không ổn định.
"Tịch Diệt Thủ!", Lưu Vũ Đằng hét lớn, một tay đưa lên.
Đồng thời, xung quanh dường như không hề có ánh sáng, tất cả tối đen như bóng đêm, không nhìn thấy gì.
Chỉ có điều bóng đêm đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc.
Sau khoảnh khắc đó tan đi, ánh hào quang từ dấu tay tím đỏ như xé nát bóng đêm, như một vòng mặt trời đỏ, thiêu đốt, mạnh mẽ, hướng thẳng về phía Tô Minh.
"Xem mày có chết hay không?!", Lưu Vũ Đằng vẻ mặt đầy sát khí.
Nhưng chính vào lúc này, Tô Minh đột nhiên quay đầu, mỉm cười với ông ta, một nụ cười châm biếm, như thể đã đoán trước được mọi chuyện.
"Đinh!"
Một âm thanh nhức tai đột nhiên vang lên.
Luồng hào quang màu vàng bao trùm khắp nơi.
Một chiếc chuông lớn chắn trước mặt Tô Minh, Tích Diệt Thủ của Lưu Vũ Đằng đánh thẳng vào chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.
Những ngày tháng qua, Tô Minh không hề bỏ bê việc tu luyện chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.
Giờ đây, anh đã có thể hoàn toàn thao túng nó rồi.
Đây là một trong những quân bài kín của anh.
Tịch Diệt Thủ của Lưu Vũ Đằng cũng là một võ kỹ đáng sợ của huyền cấp hạ phẩm, là võ kỹ chỉ cần nhấc tay là có thể di chuyển thiên địa vạn vật, nhưng tiếc là khi đã gặp phải chuông Thiên Địa Huyền Hoàng thì chỉ thể ôm hận mà thôi.
Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng chỉ vang lên một tiếng.
Chỉ vậy mà thôi.