Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 385: Đã thấy một nhóm năm người đi tới.  




Mỗi một bàn đều có bức trướng cổ bao quanh.
Ánh đèn có chút âm u.
Người phục vụ đều mặc đồng phục và là những cô gái trẻ đẹp khoảng độ 20.
Bọn họ đã đặt trước chiếc bàn số 8.
Lúc này, bởi vì sắp tới 12h nên toàn bộ đại sảnh gần như chật kín.
Tô Minh cùng Diệp Mộ Cẩn ngồi xuống, Diệp Mộ Cẩn bĩu môi: "Hẹn 12h tới, bây giờ đã 11h52 phút, chúng ta đến nơi rồi mà người của Phiêu Diểu Tông còn chưa tới, hy vọng bọn họ đừng có đến trễ".
Thời gian trôi qua.
Chẳng mấy chốc, đã 12 giờ.
"Đúng thật là đến muộn", Diệp Mộ Cẩn khó chịu, cằn nhằn một câu.
"Đừng sốt ruột", Tô Minh nhẹ nhàng an ủi.
Nhưng đã quá 30 phút vẫn không thấy một bóng người, ánh mắt của Tô Minh bắt đầu lạnh.
"Gọi món thôi, đói sắp chết rồi", Diệp Mộ Cẩn nói rồi gọi người phục vụ chọn mấy món mà mình thích ăn.
Khi các món ăn được bày lên hết cũng đã 12h45 phút, đúng lúc này...
"Cô Diệp, cậu Tô...", một giọng nói truyền đến.
Diệp Mộ Cẩn và Tô Minh cùng ngẩng đầu dõi mắt về phía nguồn âm thanh vừa phát ra.
Đã thấy một nhóm năm người đi tới.
Một thanh niên khoảng chừng 30 tuổi, ăn mặc rất giản dị, để râu, tóc ngắn, chân đi giày, phía sau có một thanh trảm đao, trảm đao là loại dày rộng, ước chừng hơn trăm cân.
Bên cạnh người thanh niên là một cô gái trạc tuổi Diệp Mộ Cẩn, cô ta mặc một chiếc váy tơ tằm màu tím, vóc dáng mảnh mai cùng khuôn mặt xinh đẹp, trên đầu cài một chiếc trâm, trang điểm nhẹ nhàng, trên người có một loại khí chất cao quý kiêu ngạo, trong tay cầm một thanh bảo kiếm là linh khí.
Phía sau đôi trai gái còn có ba người trung niên dáng vẻ tươi cười, thoạt nhìn cũng rất thân thiện.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Mộ Cẩn khẽ run lên.
Bởi vì năm người tới đã vượt quá dự liệu của cô ta.
Đầu tiên người thanh niên kia chính là đệ tử cuối cùng của tông chủ Phiêu Diểu Tông, cũng là thiếu chủ của môn phái, tên là Phương Ngọc, địa vị tương đối cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.