Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 389: Giọng nói lạnh như băng.  




"Cho anh mặt mũi mà anh không biết điều", Phó Nguyên lại mở miệng hừ lạnh một cái: "Tô Minh! Phiêu Diểu Tông chúng tôi mời anh gia nhập chính là vinh dự của anh, anh cho rằng mình là cái thá gì mà dám mở mồm ra cự tuyệt?"
Tô Minh căn bản không thèm liếc nhìn Phó Nguyên, cũng không có phản ứng, như thể cô ta không tồn tại.
"Anh...", Phó Nguyên liền muốn chửi ầm lên, lời cô ta nói anh lại dám không để ý? Thật là đáng chết.
"Cậu Tô, cậu suy nghĩ cho kỹ?", Phương Ngọc lại giơ tay lên ngăn cản Phó Nguyên đang ầm ĩ, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Tô Minh: "Phiêu Diểu Tông chúng tôi hiếm khi mời ai gia nhập. Nếu như mời, từ trước đến nay không ai từ chối, nếu cậu Tô nhất quyết từ chối, tôi sẽ rất tức giận, sư phụ cũng sẽ rất tức giận, mọi người ở trong Phiêu Diểu Tông cũng sẽ rất tức giận".
Tô Minh nhíu mày một cái, sau đó từ từ giãn ra.
Đối với sự bá đạo của Phiêu Diểu Tông anh có chút bất ngờ.
Nhưng sau đó, Tô Minh vẫn lắc đầu từ chối!
Từ chối gia nhập vào Phiêu Diểu Tông.
"Nếu cậu Tô đã quyết định, vậy thì có duyên gặp lại", Phương Ngọc đứng dậy, khóe miệng thoáng qua một tia lạnh lùng, sát ý, thiên tài mà Phiêu Diểu Tông không có được vậy chỉ có thể bị tiêu diệt, nếu không phải là hôm nay thì sẽ là ngày mai, ngày mốt...
Nếu không, thiên tài như Tô Minh gia nhập vào thế lực khác, sẽ tạo áp lực lớn đối với Phiêu Diểu Tông.
Sau đó Phương Ngọc đứng dậy, Phó Nguyên cùng ba vị trưởng lão của Phiêu Diểu Tông cũng đều đứng dậy.
Diệp Mộ Cẩn thở phào nhẹ nhõm.
Phó Nguyên là người cao hứng nhất, kiêu ngạo ngẩng đầu, đáy lòng cực kỳ thoải mái, lúc đầu cô ta đã không hy vọng Tô Minh sẽ gia nhập vào Phiêu Diểu Tông!!!
Một tên nhóc ở giới thế tục thôi mà.
Có cái gì mà thiên phú? Huyền Linh Sơn bên kia, thiên tài nhiều hơn rất nhiều.
Haha...
Đám người Phương Ngọc, Phó Nguyên muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này.
"Khoan đã", Tô Minh đột nhiên lên tiếng, anh đặt chén rượu xuống.
Ánh mắt Phương Ngọc hơi đổi, có chút mừng rỡ.
Hắn cho rằng, Tô Minh thay đổi chủ ý.
Hắn liền quay đầu nhìn về phía Tô Minh.
"Hiện tại liền muốn rời đi, cô Phó hình như quên mất một chuyện", Tô Minh lên tiếng, không hề thay đổi chủ ý giống như trong tưởng tưởng của Phương Ngọc.
Ánh mắt Tô Minh rơi vào trên người Phó Nguyên.
Phó Nguyên quay đầu lại nói: "Chuyện gì?"
Giọng nói lạnh như băng.
"Lúc trước cô Phó mắng người phụ nữ của tôi là đồ ti tiện", Tô Minh nhìn về phía Phó Nguyên, nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy, cô Phó nên nói lời xin lỗi, nếu không, một khi tôi đã tức giận, hậu quả sẽ rất khó lường đấy".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.