Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 392: Bạo viêm nhất trảm




“Bạo diễm nhất trảm!”, Phương Ngọc đột nhiên hét lên, một luồng khí tức hủy diệt nổi lên, luồng khí đen mờ mờ vây quanh hắn, kiếm quyết dập dờn, cảnh tượng vừa phức tạp vừa quỷ dị.
Thanh đao trong tay hắn rung lên một cách điên cuồng, trên thân đao là một ngọn lửa đen đang bay vờn quanh.
Nhiệt độ trong không khí dần tăng lên.
Đại sảnh bị bóng tối mờ mờ bao phủ như thể hoàng hôn đã buông xuống.
Khắp nơi đều vang lên tiếng lạch cạch như sắp đổ ập xuống.
Đột nhiên.
Phương Ngọc vung thanh đao trong tay lên.
“Vụt…”
Ngọn lửa đen như xé rách trời đất mà nhắm thẳng vào Tô Minh.
Cộng thêm cả đao ý.
Nhát chém này rất mạnh.
Phương Ngọc chém một nhát thì cả người cũng hơi run lên, răng cắn chặt môi, khuôn mặt hiện rõ vẻ oán hận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
“Thiên Vẫn kiếm!”, Tô Minh không hề sợ hãi, ngay khi Phương Ngọc tung ra “Bạo viêm nhất trảm” thì Xích Ảnh kiếm của anh cũng chuyển động.
Vẫn là Thiên Vẫn kiếm.
Nhưng lần này thêm cả kiếm ý.
8 phần kiếm ý.
Cũng là mức độ mà Xích Ảnh kiếm có thể chịu đựng được ở hiện tại.
8 phần kiếm ý gần kề trung kỳ, quá đáng sợ.
Đáng sợ đến mức Tô Minh vừa vung kiếm thì mặt Phương Ngọc đã trắng bệch, lộ rõ vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc. Kiếm ý? Hắn biết Tô Minh đã lĩnh ngộ được kiếm ý, dù so anh cũng đã dùng nó trong trận chiến tối qua.
Nhưng hắn không ngờ rằng kiếm ý của anh lại đến mức độ này...
Không thể nào! Kiếm… Kiếm ý này đã vượt qua nhập môn mà tiến vào nhập vi rồi?
Đồng tử Phương Ngọc căng chặt như muốn nổ tung.
Cùng lúc đó, những bàn ghế, bát đũa, hòn non bộ… trong đại sảnh đều lần lượt gãy thành từng mảnh, những nhát chém hiện ra trong lúc Tô Minh thi triển kiếm ý có hơi mất kiểm soát.
Ngay cả lưỡi đao “Bạo viêm nhất trảm” của Phương Ngọc cũng rung lên lạch cạch.
“Rắc!”
Trong chớp mắt, lưỡi đao vỡ vụn thành từng mảnh trong không trung mà lưỡi kiếm của Tô Minh vẫn tiến về trước, nhắm thẳng vào Phương Ngọc.
“Láo toét!”, các trưởng lão của Phiêu Diểu tông cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ra tay.
Thực lực của bọn họ kém Phương Ngọc rất xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.