Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 414: Có chết họ cũng không dám tin!  




Lấy mạng đổi mạng!
Để xem cuối cùng ai sẽ phải chết?
Khi Cao Thanh Kiếm không ngăn lại đòn tấn công của Tô Minh mà học cách của anh thì…
“Phụp, phụp…”, lưỡi kiếm đâm sâu vào cơ thể Cao Thanh Kiếm và vang lên âm thanh giòn tan.
Sau một hơi thở, Tô Minh và Cao Thanh Kiếm tách ra.
Sau khi tách ra, hai người đứng tại chỗ, toàn thân đỏ ửng.
Máu tươi cứ tuôn chảy ào ào như vòi nước.
Toàn thân Tô Minh đều là vết kiếm, tất cả các vị trí trên ngực, sườn, vai, chân, hông, đầu, cổ, tay… Không có chỗ nào lành lặn. Hơn nữa, mỗi vết thương đều sâu vô cùng.
Nhìn lại Cao Thanh Kiếm thì cũng không khá hơn là bao… Trông ông ta lúc này đã thành người máu.
Trên võ trường vô cùng yên tĩnh, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
“Cảm ơn nhé!”, đột nhiên Tô Minh lên tiếng. Anh trịnh trọng nhìn về phía Cao Thanh Kiếm và thốt ra ba chữ.
Ba chữ này vừa dứt thì Cao Thanh Kiếm cũng ngã mạnh xuống đất.
Chết rồi!
Tại sao Tô Minh lại nói chữ ‘cảm ơn’? Bởi vì trận chiến này anh đã thu hoạch được rất lớn. Về sau anh đã có hướng tu luyện, thực lực của anh nhất định sẽ tăng lên…
Tại sao Tô Minh lại sống sót? Lý do rất đơn giản! Lấy mạng đổi mạng. Cũng tại Cao Thanh Kiếm nghĩ đơn giản quá, Tô Minh có kho tàng huyết mạch thì khí tức và khí huyết đều vô cùng mạnh, đây là điều mà Cao Thanh Kiếm không thể so sánh được.
Trên thực tế, ở ngực và tim Tô Minh đều có vết kiếm. Trong lúc lấy mạng đổi mạng ban nãy, anh đã bị kiếm gãy của Cao Thanh Kiếm đâm trúng.
Nếu đổi là người khác thì chết chắc rồi.
Nhưng lúc tim anh bị đâm trúng thì điều kinh ngạc là, trong huyết mạch lại có một năng lượng quái dị như bao trùm lấy tim anh, sau đó vết thương ở tim anh cũng biến mất.
Có được kho tàng huyết mạch thì Tô Minh chẳng sợ gì nữa.
Còn lúc Cao Thanh Kiếm ngã xuống đất chết thì rất nhiều người có mặt ở võ trường đều ôm chặt đầu, họ như sắp phát điên.
Sao… Sao có thể thế được?
Rõ ràng Tô Minh còn lâu mới là đối thủ của Cao Thanh Kiếm.
Rõ ràng Tô Minh sắp chết rồi, sao lại có thể lật ngược được tình thế?
Có chết họ cũng không dám tin!
Bao gồm tất cả những người trong viện võ đạo nhà họ Diệp như Diệp Phù, Diệp Võ, Chu Khánh Di, Diệp Mộ Cẩn. Niềm vui bất ngờ khiến họ không kìm chế được cảm xúc của mình. Có rất nhiều người kích động, vui mừng đến nỗi khóc thành tiếng.
“Tôi không tin!”, Cơ Khâm cấu vào tay mình, nói với vẻ không cam tâm, đến nỗi sắp cắn gãy răng mình.
Còn đám Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong thì vô cùng khiếp sợ.
Ngay cả… Cao Thanh Kiếm cũng không giết được Tô Minh?
Đúng là ác mộng!
“Ôi! Đau quá đi!”, Tô Minh đứng ở đó, khẽ thổi một hơi lạnh.
Toàn thân anh đau buốt, cảm giác vô cùng yếu ớt.
Anh đã thấm mệt, thậm chí còn muốn ngất đi.
Nhưng đúng lúc này, trong không trung xuất hiện hai bóng hình.
Hai bóng hình bước trên không trung dưới ánh mắt run rẩy, sợ hãi của mọi người.
“Tô Minh! Phải nói rằng, cậu chính là thiên tài yêu nghiệt nhất mà bổn tông từng gặp”, Phó Hoành Khôn lên tiếng. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sau đó thì đổi giọng: “Chính vì vậy mà cậu nhất định phải chết”.
“Giết thiếu tông chủ và trưởng lão của Phiêu Diểu Tông, chàng trai, hôm nay cậu nhất định phải chết”, ông Châu cũng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.