Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 438:   Thật không ngờ mình lại thành công!  




“Người khác muốn tổ chức lại cấu trúc tế bào trên cơ thể là không thể nhưng dường như mình lại có thể”.
Tô Minh có thể thay đổi cấu trúc tế bào trên cơ thể, bởi vì anh đã dung hòa được kho tàng huyết mạch.
Lúc đó, khi kho tàng huyết mạch hòa vào cơ thể anh thì nó đã làm thay đổi cấu trúc tế bào trên cơ thể anh. Nếu không thì làm sao anh có thể có được sức mạnh, sức phòng ngự đáng sợ đến vậy, làm sao anh có được thính giác và khứu giác nhạy đến thế?
Cả việc mấy lần đứng trước nguy hiểm nhưng kho tàng huyết mạch phát huy tác dụng nên cũng làm cấu trúc tế bào của anh thay đổi theo hướng mạnh và tốt hơn.
“Cuối cùng thì vẫn phải dựa vào kho tàng huyết mạch”.
“Nhưng mình không thể khởi động được kho tàng huyết mạch”.
Tô Minh lại cảm thấy có chút bất lực. Bởi kho tàng huyết mạch này anh không thể chủ động kích hoạt được.
Mỗi lần dùng đến nó đều là bị động.
“Đành phải theo kiểu bị động vậy! Lúc mình gặp nguy hiểm thì kho tàng huyết mạch sẽ được kích hoạt bị động, lúc này chính là cơ hội của mình. Tận dụng thời gian kho tàng huyết mạch được kích hoạt thì phải nhanh chóng tổ chức lại cấu trúc tế bào trên cơ thể mới được”.
Cuối cùng Tô Minh đưa ra quyết định: “Nhiệt độ trong chuông đã tăng đến mức xấp xỉ với nhiệt độ ở bên ngoài rồi, vô cùng nóng. Mình phải loại bỏ chân khí để hơi nóng kia uy hiếp đến tính mạng của mình”.
Sau đó Tô Minh loại bỏ chân khí đang vận chuyển trong người mình.
Ngay lập tức, anh thấy toàn thân nóng đến ngạt thở, nóng hừng hực, đau xuyên tim, dường như anh uống phải nham thạch.
Sắc mặt của Tô Minh lập tức đỏ ửng lên. Anh cắn chặt lưỡi, ép mình phải tỉnh táo.
Đợi lát nữa, khi mình đứng trước nguy cơ bị lửa thiêu cháy thì kho tàng huyết mạch sẽ phát huy tác dụng. Nếu như mình không thể giữ được tinh thần tỉnh táo mà bỏ lỡ cơ hội này thì toi luôn.
“Chắc là vẫn còn một chút thời gian, phải nhân cơ hội này xác định việc tổ chức lại cấu trúc không khí”.
Tô Minh cảm nhận kỹ, nghiên cứu kỹ.
Điều này không hề khó, bởi vì hiện giờ Tô Minh đã có sức cảm nhận đáng sợ.
Dần dần, Tô Minh thông qua cảm nhận về các sợi lông tơ trên cơ thể, dùng mắt nhìn, mũi ngửi, tai nghe cấu trúc của không khí, dần dần một mô hình cấu trúc rõ ràng được thiết lập trong đầu anh.
Nửa tiếng sau, mô hình cấu trúc đã đủ hoàn thiện.
Còn Tô Minh lúc này đã sắp ngất đi.
Toàn thân anh rơi vào trạng thái mất nước nghiêm trọng, hơn 70% lượng nước trong cơ thể mất đi, thậm chí da anh còn khô ráp nứt nẻ.
Tô Minh thấy đau đầu chóng mặt, trông anh lúc này chẳng khác gì cái xác khô nhưng anh vẫn còn thở được yếu ớt.
“Kho tàng huyết mạch còn không phát huy tác dụng sao? Nếu không phát huy thì mình sẽ chết thật mất”, Tô Minh thật sự cảm thấy mình đang gồng gánh quá mức.
Đúng lúc này, đột nhiên…
“Thình thịch thình thịch…”, tim anh bắt đầu đập nhanh, một cảm giác mát mẻ từ trong mạch máu lan ra khắp cơ thể.
Ánh mắt Tô Minh sáng lên!
Đây rồi! Kho tàng huyết mạch bắt đầu phát huy tác dụng rồi!
Tô Minh cố gắng tập trung tinh thần, tỉ mỉ và nghiêm túc phối hợp với kho tàng huyết mạch.
Rất nhanh…
“Cấu trúc tế bào trong cơ thể thật sự thay đổi rồi”.
Tô Minh thấy vui mừng khôn xiết.
Dưới tác động của kho tàng huyết mạch, mặc dù vẻ bề ngoài của mình vẫn chưa có gì thay đổi nhưng mỗi phần tử tế bào trong cơ thể đã tràn đầy sức sống và đã được tổ hợp lại.
Làm sao Tô Minh có thể bỏ qua cơ hội này? Anh lập tức chủ động thôi thúc các phần tử tế bào, cố gắng biến chúng thành chất truyền dẫn trong không khí.
Và rồi từng giây từng giây qua đi.
Dần dần nhịp tim đập mạnh của anh cũng dần ổn định lại.
“Thành công rồi, ha ha…”, Tô Minh phấn khích vô cùng, anh chỉ muốn hét lên thật to.
Anh vận chuyển lại chân khí, dùng chân khí ngăn nhiệt lượng để toàn thân mình được hồi phục nhanh chóng.
Đồng thời lúc này anh giơ tay lên đập vào trong không khí một cái.
Anh đã dễ dàng làm được, như kiểu đang đập vào bọt nước.
Dường như không khí cũng vui mừng nhảy nhót trong tay mình.
“Cảm giác này thật tuyệt”.
Một lát sau, Tô Minh đẩy chuông Thiên Địa Huyền Hoàng ra nhưng khắp nơi vẫn là ngọn lửa màu máu.
Bởi vì nhiệt lượng của ngọn lửa màu máu đã tập trung đến cực điểm. Đám ông Châu ở bên ngoài đã không nhìn thấy mọi thứ ở bên trong tháp Bát Môn Quang, và cũng không nhìn thấy Tô Minh.
Sau khi Tô Minh đẩy chuông Thiên Địa Huyền Hoàng ra thì anh thấy người mình rung lắc, tốc độ kinh người, nhanh gấp ba lần trước khi anh lĩnh ngộ được quy luật không gian.
Đây là quy luật không gian mà anh vừa lĩnh ngộ được nên vẫn chưa hoàn toàn hòa hợp được với thân thể, hơn nữa còn chưa thể triển khai được võ kỹ của mình.
“Đúng là nghịch thiên”, Tô Minh lẩm bẩm, anh đã bị hù dọa một phen.
“Có sự kết hợp của quy luật không gian thì tốc độ, độ nhạy bén, khả năng ẩn mình đến sức tấn công của kiếm pháp của mình sẽ đều được tăng lên một cách khủng khiếp, thoắt cái mà đã lên được tầm cao mới”.
Quy luật còn hiếm gặp gấp 10 lần, 100 lần so với cảnh giới.
Theo như cách nói của ông lão thì quy luật là thứ mà con người muốn lĩnh ngộ còn khó hơn lên trời, căn bản chỉ là mộng tưởng.
Thật không ngờ mình lại thành công!
“Hiện giờ mình đã là vật truyền dẫn của phần tử không khí trong thế giới không gian, vì vậy mình đã nắm bắt được quy luật không gian trong thế giới này. Vậy thì làm sao ra ngoài để đến không gian khác đây? Vẫn là chất truyền dẫn của phần tử không khí trong thế giới khác sao? Tất nhiên phải rồi! Bởi vì cấu tạo của phần tử không gian là tương tự nhau. Hơn nữa mình còn có thể điều chỉnh những điểm khác biệt nhỏ trong đó, hì hì…”.
Tô Minh cười ngây ngô, cảm giác đó như kiểu một người nghèo rớt mùng tơi thoắt cái trúng được xổ số 10 tỷ.
“Hơn nữa, sau khi cấu trúc tế bào của mình trở thành chất truyền dẫn phần tử không khí nó sẽ không làm yếu đi sức mạnh cơ thể, độ nhạy bén, khứu giác và thị giác của mình, ngược lại còn mạnh hơn một chút. Hôm nay đúng là bội thu”.
Tô Minh không phải kiểu người dễ xúc động nên lúc này tâm trạng anh vẫn ổn, ngược lại anh còn cảm thấy có chút thất thần.
“Lão già khốn kiếp! Đúng là phải cảm ơn ông rồi! Nếu không có ông thì tôi cũng không thể lĩnh ngộ được quy luật không gian. Để bày tỏ lòng cảm ơn đối với ông, tôi đảm bảo rằng sẽ cho ông chết không có chỗ chôn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.