Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 455: Nhưng đã không kịp nữa rồi.  




Tức là sao?
Có thể chắc chắn rằng, trong khoảng cách như vậy, chỉ với không đến một phần ba mươi của một nhịp thở là sẽ đủ để tấn công trúng đích…
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, Tô Minh làm sao có thể biến mất tại chỗ?! Anh ta không cần vận chuyển chân khí? Không cần vận chuyển thân pháp? Không cần lực cản? Không có lực va đập của không khí? Những thứ này đều không cần thời gian à? Rõ là không hợp logic!
Tốc độ có nhanh hơn nữa thì cũng không thể vượt qua được khái niệm của võ đạo chứ!
Đổi thành bản thân ông Châu, đừng nói là ông ta lúc này, cho dù ông ta có đột phá thêm một hai cảnh giới nữa để đạt đến cảnh giới Đoạt mệnh thì cũng không thể làm được.
“Quy… Quy luật không gian?”, giọng Nam Cung Cù run rẩy.
Kiến thức của ông ta dù gì cũng rộng hơn ông Châu một chút, dường như đã đoán ra được gì đó.
Bởi vì thân pháp và tốc độ của Tô Minh đã không thể dùng những thứ như thân pháp Võ kỹ để giải thích được nữa rồi, cũng chỉ có Quy luật không gian trong truyền thuyết là có thể lý giải được.
Có thể đoán ra còn không bằng đừng đoán ra, khi đã đoán được rồi thì nỗi tuyệt vọng lại càng lớn hơn.
“Thiên Vẫn Kiếm!”, Tô Minh sau khi biến mất tại chỗ, lần này là xuất hiện ở phía sau lưng của ông Châu.
Vốn dĩ ấy mà!
Trong thế chân vạc của ba người ông Châu, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập, Tô Minh có muốn ra tay từ phía sau lưng của ông Châu thì cũng rất khó.
Nhưng lúc nãy, một chiêu của anh đã làm ông Châu bị thương nặng, ông Châu hét lên gọi Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập đến cứu thì hai người bọn họ đã lập tức nghe theo mà ra tay hỗ trợ đối phó với mình, do vậy, phương hướng của cơ thể bọn họ đã thay đổi.
Thế nên, thế chân vạc dựa lưng vào nhau đã không còn nữa.
Cho nên, lúc này, phía sau lưng ông Châu đã không có người.
“Sau… sau lưng?!”, ông Châu giật mình như nghĩ ra cái gì, run giọng nhả ra được hai chữ, sau đó bất giác muốn quay đầu lại.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Kiếm của Tô Minh đã đặt ngang trên cần cổ của ông ta.
“Tô… Tô… Tô Minh, cậu đừng bốc đồng, có gì từ từ nói, đừng giết tôi, tôi… tôi xin lỗi, cậu cứ coi tôi như một con chó già, một con chó già không biết điều, cậu tha cho tôi đi! Tôi có thể làm người hầu cho cậu!”, cả người ông Châu run lên bần bật, khổ sở xin xỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.