“Đến nhà họ Diệp sỉ nhục trước mặt con tiện nhân Diệp Mộ Cẩn sao?”, Công Tôn Thần hỏi với vẻ chờ đợi.
“Đến nhà họ Diệp… Để xin lỗi người nhà họ Diệp”, giọng nói Cơ Khâm càng lớn hơn, trong giọng nói đều là sự tuyệt vọng: “Tháp Bát Môn Quang bị vỡ rồi, Tô Minh cũng thoát ra còn trấn áp đệ tử Phiêu Diểu Tông, giết chết ông Châu, thậm chí ngay cả gia chủ nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn và tông chủ Chân Diễn Tông xuất hiện mà cũng chết trong tay Tô Minh”.
Trong những tin mà Cơ Khâm nhận được không hề có chuyện của Thủ Hộ Sơn, cậu chủ Hạ, Hạ Thủ Nham và Tô Ly.
Nhưng chỉ mấy tin kia cũng đủ dọa chết tất cả mọi người rồi.
Một thằng nhóc ở giới thế tục mà có thể tiêu diệt hết Phiêu Diểu Tông, một thế lực ở Huyền Linh Sơn.
Đủ thấy điên cuồng đến mức nào?
Chân của Cơ Khâm như sắp mềm nhũn ra, hắn ta thật sự thấy sợ hãi.
Tất cả nỗi oán hận, lửa giận trong lòng giờ đây đều biến thành nỗi sợ hãi vô tận.
“Không thể nào!”, Công Tôn Thần giật mình, sau đó hét rống lên, dường như sắp ngất đi. Khuôn mặt vốn đã có vết thương nhăn nhúm không giống mặt người, vì bị thương nặng nên hiện giờ hắn người không ra người quỷ không ra quỷ, động lực duy nhất để hắn sống sót chính là báo thù Tô Minh, kết quả là…
“Thật sao?”, đám người Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong và Công Tôn Hạ như suy sụp, mặt ai nấy cũng không còn giọt máu như mất hồn.
Cơ Khâm gật đầu mạnh, nói: “Tất cả chúng ta đều đánh giá thấp thực lực của hắn rồi, hoặc là đánh giá thấp tốc độ trưởng thành của hắn. Hắn không phải là người đâu… Quá khủng khiếp…”.
Cơ Khâm thấy vô cùng hối hận, hôm ở buổi đấu giá Tứ Đỉnh mình không nên có cảm xúc đố kỵ với Tô Minh, không nên chủ động đứng ra gây phiền phức với hắn.
Tô Minh và nhà họ Cơ vốn không có dây dưa hay oán hận gì, đều tại mình cả.
Trong phòng vip lúc này đều yên tĩnh lạ thường.
“Chúng ta thật sự không thể dây vào Tô Minh được, chúng ta phải buông bỏ thù hận, thậm chí phải đi lấy lòng hắn và nhà họ Diệp. Nếu không thì gia tộc chúng ta bị diệt mất”, một hồi lâu Cơ Thương Hải mới lên tiếng. Mặc dù không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể nuốt cục hận này xuống. Ngay cả Phiêu Diểu Tông cũng không phải là đối thủ của Tô Minh, vậy thì nhà họ Cơ, nhà Công Tôn, nhà họ Ngụy có là gì?
“Chỉ sợ chúng ta nhận thua mà thằng ranh đó vẫn không tha cho chúng ta. Kể cả Tô Minh đồng ý tha cho chúng ta, nhưng còn nhà họ Diệp thì sao? Hiện giờ nhà họ Diệp có khả năng nuốt trọn các gia tộc còn lại trong 8 gia tộc lớn ở Đế Thành chúng ta, vậy thì họ có thể bỏ qua cơ hội này không?”, Ngụy Chấn Phong lên tiếng nói, sắc mặt tái nhợt, toàn thân toát lên vẻ tuyệt vọng.
Nhất thời mọi người đều trầm ngâm, không khí càng lúc càng yên tĩnh.
“Vậy thì chúng ta nên làm thế nào?”, Công Tôn Hạ phá vỡ bầu không khí im lặng, nói tiếp: “Lẽ nào chỉ có thể đợi chết sao?”
Toàn thân Công Tôn Hạ không ngừng run rẩy.
“Cũng không đến nỗi đợi chết”, nhưng đúng lúc này một giọng nói trầm đục già nua vang lên.
Lúc giọng nói này vang lên, một ông lão mặc áo bào trắng, đội mũ tròn đột nhiên xuất hiện trong phòng như một ảo giác…
Ông già đó bịt mặt nên không thể nhìn ra vẻ ngoài.
“Ông là ai?”, đám người Ngụy Chấn Phong sắc mặt biến đổi. Sắc mặt vốn tái nhợt, giờ đây còn trắng dã hơn cả mặt người chết.
“Tôi là ai không quan trọng”, ông lão lên tiếng. Tất nhiên ông ta phải bịt mặt, tất nhiên là không muốn đám Ngụy Chấn Phong biết được thân phận của mình rồi.