“Hừm! Vậy là anh không yêu em rồi! Bảo anh hát cho nghe cũng không được. Anh đúng là đồ trai tồi. Vừa lấy đi tấm thân trong trắng của người ta mà giờ đã lật mặt vô tình…”, Diệp Mộ Cẩn tủi thân nói, dường như sắp khóc đến nơi.
Tô Minh chỉ biết cười khổ, rõ ràng biết cô bé ngốc này cố ý nũng nịu nhưng anh vẫn phải đầu hàng, nói: “Được rồi! Anh hát là được chứ gì?”
“Hì hì! Thế thì còn được”, Diệp Mộ Cẩn ‘trở mặt’ cũng nhanh, nói với giọng vô cùng đắc ý.
Hai tiếng sau đó hai người lại dính với nhau như sam mà không sợ người ngoài đến.
Khó khăn lắm mới ru Diệp Mộ Cẩn ngủ, sau đó Tô Minh lại quay lại rừng trúc và tiếp tục luyện tập.
Và rồi cứ từng quyền một…
Ngày hôm sau….
Khi trời sáng, Tô Minh quay về phòng lớn ở biệt thự thì người giúp việc đã bưng bữa sáng lên.
Lúc này Diệp Mộ Cẩn vẫn chưa dậy, còn ông cụ Diệp thì dậy rồi.
“Tô Minh! Cuộc giao lưu viện võ đạo giữa tám gia tộc, cháu phải cẩn thận chút nha!”, ông cụ Lý đột nhiên nói.
Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía ông cụ Diệp.
“Ông vốn tưởng sau khi cháu tiêu diệt Phiêu Diểu Tông rồi sống sót quay về thì nhà Công Tôn, nhà họ Cơ và nhà họ Ngụy sẽ biết sợ và đến tận nơi tìm cháu xin lỗi, thậm chí còn hủy bỏ cuộc giao đấu viện võ đạo. Nhưng ông đã nhầm rồi”.
Ông cụ Diệp nghiêm túc, nói: “Công Tôn Hạ và Cơ Thương Hải cũng không phải kẻ ngốc. Không ngờ trong tình thế như này mà vẫn muốn tiếp tục giao lưu viện võ đạo. Thật kỳ lạ! Trong chuyện này nhất định có gì đó mà chúng ta không biết”. . Đọc thêm 𝑛hiều t𝗋u𝐲ệ𝑛 ở ﹙ T R u 𝑴 T R U 𝙔 e N.VN ﹚
Tô Minh gật đầu, nói: “Ông cứ yên tâm! Đợi lát nữa ăn cơm xong cháu sẽ về viện võ đạo nhà họ Diệp. Nếu cuộc giao lưu vẫn diễn ra theo định kỳ thì nhà họ Diệp chắc chắn sẽ đứng thứ nhất”, ông cụ Diệp cũng là người kiệm lời. Vì vậy, khi nghe Tô Minh nói như vậy thì ông cũng chỉ lặng lẽ ăn sáng mà không nói thêm gì.
Tô Minh ăn sáng xong thì đứng lên, nói: “Ông ơi! Đợi Mộ Cẩn tỉnh dậy thì ông nói với cô ấy một tiếng giúp cháu là cháu về viện võ đạo nha. À phải rồi, cháu muốn mang đi một ít lá trúc ở trong rừng trúc sau khuôn viên nhà mình”.
Nói xong, Tô Minh rời đi.
Rất nhanh Tô Minh đã quay về viện võ đạo nhà họ Diệp.
Trước tiên là anh đến giáo tôn các an ủi Lam Tuyết, sau đó mới đến võ trường.
Trên võ trường lúc này…
“Tiếp tục trận chiến sinh tử! Không còn mấy ngày nữa là đến trận giao lưu rồi”, Tô Minh quát.
Những học viên kia như được ‘tiêm máu gà’, sức lực tràn trề, còn ham chiến hơn trận chiến thật sự.
Ý chí chiến đấu cũng mạnh ngút trời, khí thế cũng vô cùng khủng khiếp.
Tô Minh khẽ gật đầu, dường như thể hiện sự hài lòng của mình.