Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 495: Diệp Võ có sức mạnh bẩm sinh!  




Một lúc sau…
“Lôi Viêm Bộc!”, Diệp Võ cười với nụ cười dữ tợn, đột nhiên tăng tốc, giơ quyền lên đập về phía Ngụy Khung.
“Cút!”, Ngụy Khung điên cuồng vận chuyển chân khí, hai tay cầm đao nặng, trong lúc run rẩy thì đao cũng rung lắc, sau đó chém mạnh ra.
Hai thứ mạnh va vào nhau tạo ra màn đối đầu kịch liệt.
“Bụp…”.
Trong tiếng hét chói tai, dường như tiếng sét giữa mùa hè vang lên bên tai.
Chưởng ấn của Diệp Võ như mặt trời bao trùm khắp núi.
Đao nặng trong tay Ngụy Khung cũng bắt đầu rung lắc, lúc này đao cũng gãy nát tan tành.
Ngay cả đao cũng mờ đi, cong veo, cảm giác như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Ngụy Khung bị đòn tấn công đó đánh cho phụt máu.
Chỉ mỗi màn giáp mặt giữa hai người dẫn đầu của nhà họ Diệp và nhà họ Ngụy mà đã có thể phân thắng bại, bởi cách biệt quá lớn về thực lực.
Có được ‘Lôi Viêm Bộc’ đúng là mạnh hơn hẳn, thật sự rất hợp với Diệp Võ.
Con ngươi của Ngụy Khung như sắp rơi ra, hắn cảm thấy sợ hãi vô cùng. Hắn không điều khiển được mình mà co rúm lại định lùi lại như gặp phải quỷ thần. Hắn không dám tin mình và đối phương lại có thực lực cách biệt lớn thế.
“Lùi đi đâu?”, nhưng Diệp Võ giống như con thú dữ đói bụng, giống như ma vương điên cuồng khát máu, một chiêu mà không cho Ngụy Khung bất cứ cơ hội nghỉ ngơi nào mà lớn bước xông về trước rồi đuổi theo Ngụy Khung.
Ngụy Khung sợ đến nỗi tim đập loạn nhịp.
Trước mặt chính là Diệp Võ.
Khao khát được sống khiến Ngụy Khung cố gắng gượng giơ thanh đao cong veo của mình lên với ý định ngăn lại.
Nhưng thật không ngờ…
“Bụp!”, Diệp Võ giơ một tay ra nắm chặt lấy thân đao.
Ngụy Khung dùng hết sức nhưng vẫn không điều khiển được thanh đao, sức mạnh của Diệp Võ vượt xa tưởng tượng của hắn.
Diệp Võ có sức mạnh bẩm sinh!
“Chết đi!”, trong lúc Diệp Võ nắm chặt thanh đao thì tay còn lại đột nhiên đánh ra.
Cú đánh đó như một chiếc quạt, nhưng trên thực tế giống như chiếc búa đập về phía đầu Ngụy Khung.
Ngụy Khung cảm thấy cái chết cận kề nên theo bản năng buông thanh đao ra và định lùi về sau bỏ chạy nhưng đã không kịp nữa.
“Không…!”, Ngụy Khung tuyệt vọng hô lên một tiếng.
Lời nói vừa dứt thì…
“Bụp…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.